Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

Tôi bật cười lạnh lùng:
người không có đạo đức nhà giáo, học trò đạo tới trại luyện quấy rối, không sợ bảo vệ tống à?”
Lâm nghe thế nổi đóa, lao ra chửi:
“Liên quan gì đến mày? Trại huấn luyện phải nhà mày mở!”
“Loại không cha mẹ nào thương mày thì lấy tư cách gì lên mặt dạy đời?”
Tôi không hề dao trước những lời cay độc đó.
nhàn nhạt hỏi:
sao nữa, tôi là học viên chính thức ở đây. Còn mấy người, đến đây làm gì? Lâm Dao, lẽ cô cũng là đây à?”
Một câu nói, chặn họng Lâm Dao đến mức không nói câu nào.
Lúc này, Triệu nhìn ra lưng tôi, sáng lên:
“Cô Trần Lệ! Cuối cùng cũng ra rồi.”
Lâm Dao cũng lập tức chạy tới, gượng cười:
“Chào cô Trần! Em là Lâm Dao, một rất đam mê lập trình.”
Phía sau cô Trần có nhân viên bảo vệ
Thầy Triệu khúm núm:
Trần à, tôi có nhắn cho cô rồi đó. Cô bé này rất có năng lực, muốn giới thiệu em ấy vào trại
Nhưng cô Trần không thèm để đến họ, quay sang hỏi tôi:
“Không phải nói đi mua cơm sao? Ăn thì về code tiếp nhé, bây giờ từng phút từng giây đều quý giá lắm.”
Thầy trò Lâm Dao đứng đơ người như tượng, ngạc cảnh cô Trần quan tâm dặn dò tôi.
Lâm Dao quay đầy sửng sốt:
“Chuyện gì vậy? Sao Tư lại có thể là học viên của trại huấn luyện?”
Không cam tâm, cô ta quay sang chất vấn cô Trần:
“Cô Trần, xin cô đừng để Lâm Tư Vũ gạt! Cô là kẻ dối trá, đạo văn! Nếu không tin, có thể hỏi thầy Triệu!”
Cô Trần liếc nhìn cô ta, lạnh lùng hỏi:
“Cô là Dao phải không?”
“Theo tôi được chính cô mới là người lận trong kỳ thi lập trình.”
“Sự việc đã được quan chức năng công bố rõ ràng. Tôi cô đủ tư cách bước chân trại huấn luyện này.”
Triệu vậy, như phát điên:
lẽ ta đã đút tiền cho cô nên cô ta vào đây?!”
Cô tái mặt:
lực của Tư Vũ, toàn bộ giảng viên học viên ở đây đều nhìn thấy rõ.”
“Nếu người còn tiếp tục nói năng bừa bãi, tôi sẽ gọi cảnh
“Và loại người như các đời này cũng đừng mơ bước chân vào trại huấn luyện Thanh Hoa – Bắc Đại!”
Lời vừa dứt, hai bảo vệ phía sau lập tức tiến lên, mỗi giữ người, lôi ra ngoài.
Lâm Dao lúc này thật sự hoảng hốt.
Lâm Dao vừa khóc vừa gào lên:
“Cô Trần! Xin cô cho em một cơ hội... ơn mà...”
Nhưng tiếng gào khóc của ta lại càng thu hút sự chú ý.
nhiều người qua đường lại, thậm chí còn rút điện thoại ra hình, video.
“Ơ, chẳng phải là ‘thiên tài thiếu nữ’ nổi rần rần mạng dạo sao?”
lại đến cổng huấn luyện Hoa – Bắc Đại mà làm ầm ĩ này?”
“Chắc lại ăn vạ, khóc lóc cầu xin người ta nhận vào đây cho bằng
Thấy tình hình ổn, Lâm Dao hoảng hốt lấy tay che mặt:
“Đừng quay tôi… chụp nữa… đấy…”
15
Cuối cùng, những Dao gây rối tại cổng trại huấn luyện Thanh Hoa Bắc Đại nhanh chóng lan truyền khắp xã hội.
Cô hoàn toàn trở thành một vật gây tranh cãi, tâm điểm của dư luận.
Bình luận nổ ra như
【Đây là "thiên tài như cồn hồi trước sao? Giờ tới tận nơi làm cười rồi.】
ơi, kẻ đạo văn mà đòi làm thiên tài á? Đúng là trò hề.】
Lâm tức điên, khóc lóc vật vã suốt ngày ở mà chẳng thể làm gì được.
mẹ tôi thấy cô ta không còn giá trị lợi thái độ với cô ta cũng đổi hẳn — trở nên lạnh lùng, hờ hững.
Rồi họ lại sang lành với tôi.
Họ thay SIM liên dùng nhiều số gọi năn
“Tư Vũ à, bố mẹ biết sai rồi, không nên xử với con như thế.”
“Giờ con mới là đứa có tiền nhất con về nhà đi, bố mẹ thương con thật lòng.”
Tôi thì đơn giản thôi: mỗi cuộc gọi đến, số nữa bị đưa vào sách chặn.
Cuối cùng, mẹ tôi không dỗ dành nữa, quay sang mắng chửi Lâm Dao, y như cách họ từng đối xử với tôi.
Bị dư mắng về nhà lại bị bố mẹ chỉ trích, Lâm Dao suy sụp hoàn tâm lý
Lúc thì lảm nhảm mình là “thiên tài chuyển kiếp”, lúc lại nói mình là triệu
Tôi suýt nhận ra ta khi lại ảnh.
Quần áo rách rưới, mặt mày bẩn thỉu, hoàn toàn không còn chút dáng vẻ kiêu sa trước kia.
Cô ta chí còn ngồi xổm trên đường, nhặt rác ăn.
Một lần, tình cờ gặp lại Triệu hàng xóm cũ – trên phố.
Tôi biết thêm tình hình nhà sau khi bỏ
Sau khi sự thật Lâm bị tôi vạch trần, bố mẹ ngày đêm cãi nhau không dứt.
Mẹ tôi bố mù quáng đầu tư cho Lâm Dao, bố lại mẹ bày trò ngu xuẩn, bắt Lâm Dao học lập trình để rồi mang nhục.
Gia đình từng yên giờ thành chiến trường khói lửa.
Có đánh nhau dữ đến mức cả hai phải nhập viện.
Thầy Triệu thì vì mất việc, mất danh tiếng, đổ hết lỗi lên bố mẹ tôi. Cho rằng họ lôi kéo ông ta gian lận, hại ông hết.
Ông ta nhiều lần tận nhà đòi "ăn thua đủ".
Cho đến một ngày, bố tôi điên, rút dao ông ta.
cùng, bố tôi bị bắt vì cố ý gây thương tích.
Thầy Triệu phải nhập viện còn bố sẽ kiện bố tôi tới “ngồi tù mòn ghế”.
Còn tôi?
không hơi đâu can dự vào màn "chó cắn chó" của bọn họ.
Bởi vì nhờ thành tích xuất sắc trại huấn luyện, tôi đã được tuyển vào Thanh Hoa – Bắc
Ngày tôi chuẩn bị lên đường đến đại học,
Tình tại một ngã rẽ, tôi chạm mặt mẹ.
gặp này, tôi ngồi trong xe, còn đứng khom bên lề đường, thân hình tụy, ớt.
“Tư Vũ…”
Vừa thấy tôi, rạng rỡ rỡ như bắt được vàng.
Nhưng tôi chỉ lặng lẽ kéo kính lên, nói với tài xế: “Đi tiếp đi
Tôi bóng bà chạy theo sau vẫy hớt hải.
Vũ! Tư Vũ, không cần nữa sao?”
trước, tôi đã bao lần lóc xin bố mẹ đừng hủy tôi, mắt họ, chỉ có không có con.
Kiếp này, tôi cũng sẽ không quay
xe từ từ lăn bánh về phía trước, bỏ lại sau lưng ngôi nhà tan nát ấy ngày xa dần.
Còn tôi, sẽ bước tới một tương lai thuộc về chính
(Toàn văn hoàn)