Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

“Tôi thấy cô và Tri Chu rất xứng đôi đấy.” — tôi mỉm — “Tôi chúc hai người trăm năm hạnh phúc, khóa lại suốt đời, ai gieo họa người khác
17
hôm nhận cuộc gọi từ bệnh viện.
Thì ra, Lục Chu không nghe tin ở đâu rằng Giang Tiểu Duệ định “trả” anh ta lại cho tôi, người cãi nhau liệt ngay trên Trong lúc quá xúc động mà vẫn lái xe — anh ta bị tai nạn.
Người đi đường đưa anh ta phòng ICU. Bác cần nhà ký mới có thể phẫu thuật, liên hệ
Khi tôi đến nơi thì đã gần nửa Giang Tiểu Duệ đang thấp thỏm chờ trước cửa ICU, mặt mày hốc hác. Cô ta không bị thương gì nghiêm trọng, nghe nói lúc va chạm, Lục Tri Chu đã xoay vô lăng để bảo vệ cô còn thì bị thương nặng.
Ừ, đúng là anh hùng cứu mỹ nhân.
Bác sĩ hỏi tôi: “Chị là nhà bệnh nhân à? Sao giờ mới đến?”
là vợ anh — tôi nói.
Bác sĩ liếc nhìn rồi nhìn sang Giang ánh mắt lướt qua hai cái bụng bầu, nét trở tạp.
Bác sĩ kéo vào văn phòng, đưa cho tôi một giấy tờ: “Tình trạng bệnh nhân rất nguy kịch, phẫu thuật Nhưng ca này rủi cực cao, đảm bảo cứu sống, mà cho dù sống thì có thể bị di chứng nặng. Chị xét kỹ, đồng ý thì ký.”
Tôi nói: “Không cần xem Không cứu.”
Bác sĩ tròn mắt: “Chị chắc chứ?”
Tôi gật đầu: “Rất chắc. Cứ đưa thẳng xuống nhà xác, cảm ơn.”
Bác sĩ thở dài bất lực, lại giấy đồng ý phẫu thuật dày cộm, lấy ra tờ giấy mỏng
“Nếu vậy, phiền chị ký vào giấy chối điều trị này.”
Tôi: “Được thôi.”
khắc tôi đặt ký vào giấy từ chối bỗng cảm thấy trong lòng yên bình lạ Bao nhiêu yêu – bao hận – mà từng cố ôm chặt không buông, bỗng dưng... buông hết rồi.
Tôi không khỏi nghĩ: thiện ác hữu báo, ra là thật.
Sau này, tôi gặp lại Giang Tiểu Duệ một lần cuối.
đó, cô ta đã là một bé gái. Nghe nói, cô ta đã làm xong hộ chiếu, chuẩn đưa con Mỹ. Tôi đoán, lẽ cả đời này cô ta sẽ quay lại nữa.
Thực lòng mà nói, tôi không muốn cô thêm lần nào. Nhưng vẫn cần một gặp để kết thúc mọi thứ.
Giang Duệ ràng cũng chẳng muốn thấy tôi, ánh mắt đầy hận “Lục Tri Chu đã chết rồi, còn chưa chịu tha cho tôi sao? Cố Tinh Đình, là có lỗi với chị. Tôi xin chị, buông tha.”
cười “Nghe cô nói kìa, tôi có phải là ác ma đâu. Tôi chỉ có thứ muốn tặng cô thôi.”
khi Lục chết, tôi — với tư cách hợp pháp — thừa kế toàn bộ tài sản của anh ta. Giang Tiểu Duệ thì chẳng được gì.
Tôi đoán, cô ta chắc hẳn cũng muốn giữ lại chút gì đó để tưởng niệm người yêu. Vậy thì...
“Tặng cô cốt của Lục Tri Chu đây.” — tôi rút từ túi một bình sứ trắng — anh ta đến vậy, giữ lại mà làm kỷ niệm
Tôi xoay người, rời đi thật phong cách.
18
Hai tháng tôi hạ sinh một cặp song sinh — một trai một vàng mắt xanh. Tôi đặt tên cho là Cố và Cố
Tôi hai bảo mẫu chuyên nghiệp toàn thời gian để chăm sóc con.
Giờ tôi tiền, có thời gian, lại chẳng người đàn ông nào vướng víu. Tôi tin tương lai mình — chỉ có thể ngày một tươi sáng
(Hết)