Tập đoàn Cố thị ở Giang Thành.
Thành – tiên sinh
hai công ty tương đương nhau, mà thời điểm lãnh đạo đời qua đời cũng gần sát nhau.
Ba năm trước, và lão Trình lần lượt ra đi.
Cố Chi – đó vừa học xong sĩ – lập tức từ ngoài trở về tiếp quản công ty.
Còn bên Trình thị, Tổng giám đốc Trình lại cách một CEO chuyên nghiệp về điều hành, bản thân ngoài cuộc họp cổ đông thường thì không hề nhúng tay vào bất kỳ việc gì.
Nhiều cười nhạo anh ta, nói rằng tự tay dâng giang sơn tổ nghiệp cho người
Nhưng mấy bị Cố Diễn Chi chèn ép, lại thêm một kiếp sống lại, tôi nhận ra: Trình Ninh người biết cách buông và quyền một người thông minh.
Anh ta là người học nghệ thuật, thậm chí có chút danh tiếng quốc tế. Cần gì phải từ bỏ sự nghiệp của mình để quay về quản lý công ty đình?
Biết dùng người, biết – như thế là đủ.
vậy, sau khi sống lại, tôi đã nghĩ rằng Trình Ninh là một đối tác hợp tác rất tiềm năng.
Hơn nữa, tôi nhớ, khoảng gian Bạch Vũ xuất thì Trình thị cũng bắt đầu rộ lên scandal tổng tham ô bỏ trốn.
Lúc Trình Ninh chắn cần một CEO
Còn tôi – thì một vị trí cao hơn cái chức “giám đốc bộ phận”.
Cho nên việc tôi chuyển vào trọ trong nhà của anh ta – là có chủ
Tôi muốn trở Tần mà anh ấy chưa có
Người ngồi cùng anh ta tắm nắng, uống trà và tán gẫu – không phải một lạnh trong chồng hồ dày cộp.
Như vậy, khi một ngày Trình Ninh phát hiện mình bị “đâm sau lưng”, người đầu tiên ta nghĩ đến và có tưởng được – sẽ
Và đúng lúc này…
“Tần Nguyệt, ý thế
Gương mặt của Trình Ninh dù vẻ bình tĩnh, nhưng trán anh bắt đầu rịn mồ hôi.
Thành thật mà nói, anh ấy đã đưa một lời đề nghị rất hấp dẫn.
Nhưng tôi lại im lặng rất lâu.
Vẫn chưa gật đầu.
Con thường chẳng mấy khi trân trọng những thứ dễ có được.
Đây là bài mà Cố Chi dạy tôi.
Vì vậy, tôi chờ Trình Ninh đến “ba lần mời mọc”.
Hơn nữa, dù ta có đề nghị mức cao gấp nhiều lần, nếu chỉ nhận thì tôi mãi mãi chỉ là người làm thuê.
Một quân cờ—bất cứ lúc nào cũng có thể bị thay thế.
Vì khi Ninh đến lần thứ hai để thuyết phục tôi, tôi đã cập đến đề cổ và đưa ra một tỉ lệ có phần mạo hiểm.
Tôi chờ anh ta nhăn mặt, hoặc trách tôi tham
Dù sao thì lượng làm ăn vốn là như vậy.
Tôi muốn lấy một thì sẽ mở miệng đòi hai trăm.
Còn phương, dù trong túi có trăm, sẽ làm ra vẻ khăn, giả vờ chỉ có hai mươi.
Tôi một người lên trong giới kinh doanh như Trình Ninh, chắc chắn cũng sẽ như thế.
Vậy mà ta lại khoát gật “Được, tôi sẽ bàn luật sư, xong quay lại ký đồng với chị.”
Sau đó, anh rời khỏi phòng tôi với bước nhẹ tênh, như chú chó vẫy đuôi vui vẻ.
Tôi sững người.
Cuộc thương lượng này suôn sẻ đến mức… khác nào một tôi "ăn hời" của anh ta.
Cho đến khi tôi cùng Trình Ninh tới Hải Thành, thấy tất cả giống một giấc mơ đẹp.
Như thể giây trước tôi còn nằm gục nơi tòa nhà bỏ hoang nhơ nhớp.
sau, Nữu Hỗ Lộc Tần Nguyệt đã trở thành tổng giám mới Tập Trình thị.
Khoảnh khắc ký xong hợp đồng, trên mặt Trình Ninh hiện rõ vẻ nhẹ nhõm như trút được gánh
Nhiều năm sau, mỗi lần nhớ lại, tôi vẫn bật cười: “Trình Ninh, sao lúc đó lại tôi đến thế?”
gì thì, chúng tôi cũng chỉ là một tuần quen biết ở thị trấn nhỏ mà.
Người đàn ông ấy hiếm khi rời mắt khỏi giá vẽ, vậy mà lần này lại nhìn thẳng vào tôi.
“Cô đã có tám ở Cố thị, đã chứng minh đủ cả lòng trung thành và năng lực. Tôi không nghi ngờ nữa. cô làm tổng giám đốc là… quyết định đầu đáng giá trong nhiều năm qua của tôi. Tần Nguyệt, cô giỏi. Trừ cái Cố cũng biết điều đó.”