Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

thế, Ngô Hiểu Nhã dám nhắc đến hai "ly hôn" nữa, chỉ có thể cam chịu nhẫn nhục, ngày như đi trên lớp băng nơm nớp lo sợ.
Có lẽ do bản tính hèn hạ, trước thì khép nép nhịn nhục, nhưng ra ngoài lại hung hăng với hàng xóm vô tội.
tôi hiền lành, dễ mềm Ngô Hiểu Nhã hết lần này đến lần khác xin đến mức vô liêm sỉ đổ luôn cái chết của con đầu tôi, đẩy tôi vào con đường
Không chỉ tôi chết, cô ta còn muốn vu khống, tống tiền, đoạt căn nhà tôi — ăn đến tận xương máu.
Chỉ có thể nói, có những người khổ, là vì xứng đáng như chẳng có thương.
Đang mải nghĩ, thì nghe “rầm” một tiếng vang lên — cửa nhà cạnh bị sầm lại.
Có vẻ như Tằng Hướng Đào ra ngoài rồi.
Ngô Hiểu Nhã đúng người “biết bắt nạt ai”, chồng đi, lập tức mũi bầm tím tươm tả lao ra điên đập cửa nhà tôi.
Từng lời độc ác cứ thế ra từ cái miệng thối của ta như phân.
Tôi vừa ấn máy ghi âm để lưu lại bằng chứng, vừa gọi điện báo sát lần nữa.
Lần này, đã quen tay, gọi cái là thông, còn nhanh hơn cả lần trước.
máy tôi tiến lại gần cửa, tươi cười nói vọng ra:
"Có hơi sức mắng chửi người nghỉ ngơi đi, chồng cô chẳng vừa mới dám bước ra cửa bẻ gãy hai kia Mong là anh làm thật nhé, đừng làm tôi thất vọng!"
Nói xong, tôi gửi đoạn ghi âm tiếng Ngô Hiểu Nhã mắng chửi tôi mạng và các group dân trong khu.
Đã có cơ hội tranh thủ, cô ta mặt dày mò đến trước cửa, tôi chẳng việc gì phải nương tay.
Mấy ngày sau đó, mọi chuyện đều lặng như tờ.
Tằng Hướng không về nhà, nên Hiểu Nhã cũng không còn bị đánh gào khóc.
Nhưng trực mách bảo tôi rằng, đây phải kết thúc — mà là sự yên ắng trước cơn bão.
Kiếp trước, thời điểm tất cả mọi tội lỗi đều bị đổ lên đầu tôi, nên bọn họ dai đuổi cùng giết tận. Ngô Hiểu thậm chí còn kéo xác của Doãn Doãn từ nhà xác về, đặt ngay giữa khách nhà tôi, bắt tôi dùng nhà để bồi thường.
Nhưng kiếp này, vì cách đối phó hoàn toàn khác, những thứ ô uế đó chẳng chạm được vào tôi. Tôi giờ Tằng đang âm thầm tra hành của Ngô Hiểu Nhã trong gian qua.
Giấy không gói được lửa, sự thật sớm muộn cũng bị phơi bày.
Khi ấy, kết cục Ngô Hiểu Nhã sẽ vô cùng thê thảm.
Có lẽ kiếp trước tôi quá oan khiến ông trời động lòng hại — nên kiếp này, mọi chuyện diễn ra đúng như tôi mong muốn.
Doãn Doãn thật sự không phải con ruột của Tằng Hướng Đào.
Kiếp trước khi chết thảm, linh hồn tôi không lang thang lâu trong cõi trần, Ngô Hiểu Nhã cố tình hại tôi, nhưng không biết rằng bé không phải con Tằng Hướng
Câu nói "Doãn chẳng giống anh ta chút nào, biết đâu là con của ai khác" đầu chỉ buông lời châm ngòi, ai lại trúng sự — đúng là vận may bất
Ngô Hiểu ở kiếp trước âm hiểm tính toán, đẩy tôi vào chỗ chết. Kiếp này ta vẫn dây dưa ác độc không buông, nên dù tôi có kéo cô ta rớt xuống bùn sâu nào, cũng là cô ta đáng như
Tằng Đào thật để tâm đến câu nói giễu cợt của tôi, càng nhìn ảnh đứa bé không đúng.
tuy nóng nảy, dễ kích động, nhưng không ngu. Không chất vấn ngay, âm thầm lấy mẫu DNA Doãn đi xét nghiệm huyết thống.
quả vừa ra, mặt hắn tái mét như xác chết.
Còn hắn? Xanh lè như lá chuối non!
Con người có giác rất nhạy với nguy hiểm. Tằng Hướng mấy ngày qua ứng quá yên ắng, đến tôi còn thấy bất an, huống gì Ngô Hiểu Nhã.
ta cảm nhận được điều gì đó, không nhà chờ chết.
Lợi dụng lúc chồng vắng, Ngô Hiểu Nhã vội vã chạy đi tìm tình nhân Lưu Tráng, nài nỉ hắn vợ bỏ con, cùng ta cao chạy xa bay.
ta hiểu rất rõ: tính cách đoan của Tằng Hướng Đào, nếu biết Doãn không phải con ruột, định sẽ chết cô ta!
có trốn biệt không dấu vết, mới được mạng sống.
đây, cô ta hối hận cũng đã muộn!
11
Nhã lúc hận đến mức ruột gan xoắn — hối vì năm chỉ cái ngày thai gần mà đánh liều lại đứa bé, nghĩ rằng khả năng cao là con của Hướng Đào. Nếu ta lén phá thai luôn thì giờ đâu phải rơi vào cảnh này.
Hoặc ít ra, lúc mặt dày đòi cherry của tôi, cô ta tranh thủ phá thai đi thì càng tôi lòng biện minh.
Tiếc là bây giờ nói gì cũng rồi.
Đại cũng đang hối hận không — hối hận vì một lúc dục lý trí mà phải rối to đùng là Ngô Nhã.
Hắn có vợ con, gia đình hạnh phúc, từng có ý định sẽ bỏ tất cả để trốn với Ngô Hiểu Nhã. Khi kể về sự loạn của Hướng Đào, Lưu Đại Tráng cũng chỉ tính rời căn nhà đang đưa vợ đi nơi khác để trả thù.
Nhưng trước hết vẫn phải “an ủi” Ngô Hiểu Nhã một chút, dù gì cũng không thể để ta một mình gánh cơn giận của Tằng Hướng Đào, đúng không?
Thế nhưng... không biết là do Ngô Hiểu Nhã quá mê hoặc, hay do Lưu Tráng quá thiếu kiểm mà chỉ một lúc “an ủi”, hai đã lao vào nhau như lửa gặp rơm.
Khi Tằng Hướng Đào điên lao đến khách sạn, vừa đạp cửa vào thấy cảnh tượng nóng bỏng này.
Trăm nghe không thấy, tận mắt chứng kiến như vậy thì còn cần gì lời giải
Ngọn lửa dữ chất chứa trong lòng Tằng Hướng Đào bấy chưa có chỗ trút, như núi lửa phun trào.
màng đến gì, hắn xông tới túm Lưu Đại Tráng — đang truồng từ trên dậy, đấm đá túi bụi.
Lưu Đại Tráng cũng không phải tay vừa, nhiên không đứng ăn đòn. Hai gã đàn ông nhanh chóng nhau loạn xạ.
Tuy sức đánh Lưu Đại Tráng không hề yếu, nhưng Tằng Hướng Đào đang giận đến tột cùng sự phẫn nộ lúc này hơn cả thuốc kích thích, khiến hắn bùng nổ nhanh chóng áp đảo.
Trong lúc hỗn Tằng Hướng Đào tung một cú đấm cực vào thái dương của Lưu Đại Tráng.
Lưu Đại Tráng không kịp phản ứng, người như quả bóng xì hơi, thẳng xuống giường, còn sức lực.
Mạng người thật — từ sống đến chết, đôi khi chỉ trong chớp mắt.
12
Hiểu Nhã chết đứng vì hãi khi chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó. Cô ta lật đật mặc hoảng loạn lao ra chạy
Nhưng lúc này, Tằng Hướng Đào đã hoàn toàn mất gì còn để yên cho kẻ gây chuyện?
Dù sao cũng đã người.
Giết một hai chỉ thêm một mạng — hắn chẳng còn gì để mất.
Tằng mở sổ, mặc kệ hét sợ hãi, cầu xin tha mạng của Hiểu Nhã, lấy cô ta và ném thẳng dưới.
Phòng khách sạn ở tầng với cú ném mạnh như vậy, gần như không có cơ hội sống sót.
“Rầm!” — tiếng vang lên nặng đầu Ngô Hiểu Nhã đập thẳng xuống máu chảy láng.
Cô ta tròn mắt, nhìn trân trân về hướng mình rơi xuống, chết không nhắm
Kiếp trước, Hiểu Nhã vong ân bội nghĩa, tôi một người vô tội — bị xuống cầu thang chết oan.
Nay, cô ta cũng phải chịu chết thảm ngã từ trên cao xuống.
Quả là luân hồi báo nhân quả không chừa một ai.
Khi cảnh sát tới hiện trường, cả Ngô Hiểu Nhã lẫn Lưu Đại Tráng đều đã cứng.
Hướng Đào tức bị cảnh sát bắt giữ, con đường trước mắt chỉ lại giá phải trả cho tội giết người đền mạng mạng.
Thế tôi đỡ phải tốn công xử lý bọn nữa.
Tôi liên hệ với nhóm luật sư rút lại đơn kiện vừa gửi lên tòa.
Vụ việc này vốn đã ầm ĩ, chẳng ai ngờ kết cục lại thảm đến vậy.
Đúng là tình dễ sinh mạng vong”, làm việc ác thì sớm cũng phải giá.
Hoa — mẹ của Hiểu Nhã — nghe tin con gái chết, tinh thần sụp hoàn toàn.
Bà ta không còn dáng vẻ căng, đắc ý như lúc cùng con gái vu khống tôi nữa. như già đi mười tuổi chỉ sau một tóc bạc đi một mảng lớn.
Không màng hình tượng, Tiết Xuân Hoa xõa tóc, đi tìm cha của Tằng Hướng Đào báo thù, đòi nợ máu phải trả bằng máu.
Nhưng cha mẹ của Tằng Hướng Đào cũng chẳng phải hạng dễ bắt nạt. chỉ mặt Tiết Xuân Hoa, mắng chửi Ngô Hiểu Nhã là đồ biết xấu hổ, vừa gian díu với đàn khác, lại sinh ra đứa con không cha, hại cháu trai của — chết như vậy là
Chó cắn chó, lông tứ phía, hai bên chẳng mấy chốc đã vào cào cấu nhau giữa
Tiết Xuân Hoa dù mép hung dữ, nhưng chỉ có thể bắt nạt cô gái yếu đuối tôi. Đối đầu với hai lão già máu kém, bà ta tức bị áp đảo hoàn toàn.
Chưa được mấy hiệp, Tiết Hoa đã bị ông bà gia đánh cho bầm dập mặt mũi.
May mà khi mới bắt đầu xô con dao gọt trái cây trong tay Xuân Hoa đã cha Tằng Hướng Đào giật lấy, tuy cuộc ẩu đả rất căng thẳng nhưng không gây thêm mạng.
Dù Tiết Xuân Hoa người nạn nhân, nhưng bà lại cầm dao chửi rủa cha mẹ người ta, gây lại từ chối giải nên cả bên đều bị giam trong trại giam.
thấy những hại ở kiếp trước từng người một đều phải nhận kết cục thích đáng, mối hận nghẹn trong tim tôi cuối cùng cũng dần tan biến.
Để tránh này bị Tiết Xuân Hoa hay người nhà họ Tằng quấy rối, tôi quyết định rao bán căn với giá thấp hơn thị trường mười vạn tệ.
Vì thiết kế nhà khá đẹp, giá lại hời, nên chỉ ba ngày sau đã người mua thích hợp.
Lúc thu dọn đồ rời đi, tôi đầu lại nhìn căn hộ mình đã sống hơn ba năm qua.
Tuy có không nỡ, nhưng trong lòng nhiều hơn cả là sự buông bỏ với quá khứ.
Trời cao biển rộng.
Tôi muốn đi thêm nhiều con đường, ngắm thêm nhiều phong cảnh — để kiếp lại này không phí.