phát hiện Việt ngoại tình khi đang lên lịch cho tháng tới.
Tôi mắc dày giai cuối, không còn sống được bao lâu nữa. Vì thế, tôi muốn dành thời gian còn lại để tạo ra kỷ niệm đẹp nhất Cố Việt.
Kế hoạch du lịch đã được tôi viết kín mấy giấy, viết đến nỗi cánh tay đau nhức.
Khi mở điện thoại để xem vài giải trí cho thư giãn, vô tình tôi nhấp buổi phát trực tiếp.
Người mà đáng ra đang công tác công việc cấp đến mức không thể trì hoãn - Cố Việt - lại xuất trong khung hình. Anh ấy cúi đầu hôn một cô gái trẻ xinh đẹp.
Những dòng bình trong buổi phát tiếp trôi nhanh đến chóng
【Chân dài, vai eo thon, đúng cực phẩm】
【A a nụ hôn quyến rũ】
【Soái ca mỹ nữ đúng là xứng đôi, đây đúng là một cặp trời sinh】
【...】
dân mạng thì sôi nổi hô lên họ "ship" đôi này.
Họ thực là một đôi, cảnh họ hôn nhau ngọt ngào đến mức dường như tôi muốn chết chìm trong đó.
nhìn chằm vào màn hình phát trực tiếp, không thể tin được người đàn ông đó chính là Cố Việt.
Tôi quá quen thuộc với bóng dáng của anh hồ, hình ảnh lại rõ ràng đến mức không thể nhầm lẫn. Đó là khuôn mặt mà tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên, thay đổi chút nào.
Người ấy là Cố Việt, dành cả tim cho tôi. Vậy mà, sao lại ngoại tình?
Người quay phim chỉ quay ngẫu thấy người xem tăng vọt, họ dần dần tiến hơn để quay rõ hơn.
Khi ống kính zoom gần, Cố Việt nhanh chóng nhận và không lòng.
Anh ấy vốn thích chụp ảnh. Trong suốt bảy năm hôn nhân, ảnh ra,chúng tôi gần như không có thêm tấm nào chụp chung. Và chưa bao giờ anh ấy để ai quay video cận mặt như thế
Thế nhưng, vào lúc này, Cố Việt lại nhíu mày, như đang tỏ vẻ khó chịu một chút.
Nhưng còn chưa nói gì, cô trong vòng tay nhanh chóng mở trước! Cô ấy quay sang nhìn Cố Việt rồi nói: "Chúng ta bị quay rồi, yêu. Em muốn để mọi biết mối của chúng ta."
Cô gái ấy trẻ xinh đẹp, nói của cô ấy theo chút vẻ ngây con.
Cố Việt đầu nhìn cô ấy, dịu dàng cưng chiều, đưa tay khẽ chạm vào mũi cô ấy cách âu yếm: "Ừ, đúng là vậy rồi."
Anh ấy ôm chặt lấy cười với máy
Bình trong phát trực tiếp lại tiếp điên cuồng, mọi người khen ngợi nụ cười của anh ấy khiến họ mềm nhũn.
Cô gái trong vòng tay anh ấy ngượng ngùng, người nép vào anh ấy, trông cùng đáng yêu quyến rũ.
Ngay khoảnh khắc đó, cầm trong tay bị gãy.
Phần nhọn của bút đâm da tôi, máu chảy ra, nhưng tôi không cảm thấy chút đau đớn nào. Tôi vẫn không thể rời khỏi màn hình phát tiếp.
Trong màn hình, người dẫn chương cầm quay hỏi: "Hai người là cặp đôi không?"
Việt cúi đầu nhìn cô gái cạnh, cô gái ấy ngượng dựa vào anh. Anh mỉm cười cưng còn đầu hôn trán cô
"Ừ... cô ấy bạn của tôi."
Cố Việt cố ý từ "bạn gái", sự cưng chiều trong giọng nói khiến người dẫn cũng trồ khen ngợi.
"Thế hai người đang đi du lịch à?"
Người chương hỏi tiếp, cô gái xấu hổ một lúc, rồi từ từ ngẩng đầu khỏi vòng tay của anh ấy, e dè trả lời: em đến đây cảnh. Em năn nỉ mãi, anh mới chịu đi du lịch với
Cô gái ngập một lúc lấy ra một cuốn sổ nhỏ từ trong túi.
Cô mở cuốn sổ ra, trong đó là những kế hoạch du chi tiết.
"Anh ấy vốn rất bận, nhưng vừa nghe em muốn chơi, lập làm xong kế tiết rồi em đi ngay."
Nghe tôi không thể tiếp thêm nữa.
Tôi đã nhìn thấy cuốn sổ quen đó, thấy dòng chữ quen thuộc ấy. Trong khoảnh khắc, đầu óc trống rỗng.
Họ đang ở Cảnh một điểm du lịch nổi tiếng.
Đó chính là nơi mà muốn đi. tôi đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng chưa kịp thực thì tôi đã chẩn đoán mắc ung thư dạ dày đoạn cuối.
Tôi không thể chịu đựng nổi cảm giác sắp chết.
Thời gian của không còn nhiều, tôi muốn cùng Cố Việt quay nơi chúng tôi gặp nhau lần đầu – Cảnh Viên, nơi có cánh đồng hoa vô cùng tráng lệ.
Tôi luôn là người rất trân trọng kỷ niệm.
Tôi muốn Cảnh Viên lần cuối cùng để nói lời tạm biệt với anh.
Vì thế, cuốn sổ đầy du đó bị tôi vứt bỏ nhiên. Nhưng ngờ, nó lại Việt lấy đi, để cô gái kia du lịch theo những gì tôi đã lên kế hoạch.
Tôi nhìn chằm chằm vào buổi phát trực tiếp, nhìn hai người họ đan tay vào nhau, tôi thấy mọi nực cười.
Bảy năm, trọn vẹn bảy năm làm vợ chồng.
Chúng tôi đã yêu nhau năm rồi định kết hôn.
Mọi người đều nói tôi là phụ nữ hạnh phúc nhất gian, có người chồng hết mực yêu thương.
Nhưng mỗi lần nghe những lời đó, Cố Việt đều lấy tôi, khẽ phản bác: "Anh là người may mắn nhất khi có em."
Thế mà giờ, khi tôi mắc bệnh nan anh ấy lại chọn cách ngoại tình.
trực tiếp gọi điện thoại Việt.
Ở phía kia buổi phát trực tiếp, dưới sự thúc giục của người dẫn chương trình, Cố Việt đang chuẩn bị chia sẻ về chuyện tình yêu của mình với cô gái ấy trước
Nhưng khi nghe thấy tiếng chuông quen thuộc, cả người ấy đột nhiên cứng đờ, ngay cả cảm trên gương mặt trở nên khó xử.
Anh khẽ với cô gái kia, rồi cầm thoại, rời khỏi hình đi đến một nơi xa hơn và nhận cuộc gọi.
Người dẫn trình tỏ vẻ tò mò, vẫn đứng cô gái kia, cô gái giải thích: "Anh ấy bận rộn lắm, nhưng vẫn cố gắng để sắp xếp công việc công việc dành chút thời gian đi với Chắc là có một cuộc gọi công việc cấp thôi."
Dù nói thế, nhưng nụ cười trên mặt cô gái rõ ràng đã nhạt đi nhiều.
Khi cuộc gọi được kết nối, tôi nhìn vào bóng lưng của Cố Việt trong buổi trực tiếp, kìm nén và hỏi: "Công việc có thuận không?"
Anh đáp "Ừm" một tiếng, nhưng giọng ý hạ thấp.
"Anh lắm, đây một dự án lớn, chắc sẽ mất hai ngày, không có thời gian gọi điện cho Lát nữa tranh thủ nghỉ ngơi một chút, tháng anh sẽ đưa em đi du lịch, nhé."
là giọng thuộc, dịu dàng và cưng chiều mà trước đây dành cho tôi.
cùng, tôi ra, mình đã mơ nhiều.
Tôi chặt điện thoại, cô gái trẻ trung đẹp trong buổi phát trực tiếp. Sự trẻ trung, sống của cô ấy, đã toàn mất đi rồi.
lẽ tôi chết, tôi từng kìm nén cảm xúc, nhưng này tôi bình tĩnh đến đáng ngạc nhiên.
"Cố anh quay đi."
Giọng tôi rất tĩnh, bình tĩnh đến mức như mặt hồ phẳng lặng chút
Anh ấy hơi sững lại, nhưng nghĩ gì nhiều, lập tức chối tôi.
"Ôn Chi, anh thực sự bận lắm, tới anh sẽ về, đó anh cùng em đi lịch đến Cảnh Viên, được không?"
"Không cần đâu."
từ rất dứt khoát, không ấy có cơ hội lảng tránh.
"Công việc của anh lúc nào cũng trọng vậy, anh hứa sẽ gác lại mọi nhưng cuối cùng anh cũng chẳng làm được."
"Nếu là cô gái khác, anh có sẵn sàng bỏ việc đưa cô ấy du lịch không?"
Tôi cứng rắn nói, không chờ câu lời.
"Cố Việt, ta…"
Tôi còn chưa nói hết, cô gái bên đã quay và vẫy tay tôi qua màn hình.
Cố Việt nhận thấy ánh mắt của cô ấy, vàng lên tiếng: nghịch nữa, anh bận làm việc mà. Có cuộc họp quan trọng, tối nay anh gọi lại cho em."
Nói xong, cúp máy ngay lập tức, không hề dự.
còn nói xong, cô gái đã quay lại vẫy tay với qua hình.
Cô hờn dỗi, chu môi: "Cố Việt, anh đã hứa sẽ tập du với em mà…"
Cố Việt dịu dàng xoa đầu cô gái, kéo cô lòng.
sẽ tập đảm bảo không nghe điện thoại nữa đâu."
Nghe xong, cô gái mới cười, ôm lấy vai anh và rời đi.
Tôi nhìn Cố Việt dần biến mất khỏi khung người đàn ông từng cùng tôi hứa hẹn đến cuối đời, đã hoàn toàn lời thề
Tôi ngồi suốt cả đêm.
Cuốn sổ kế du lịch, tôi lên rồi lại đặt xuống, nhiều lần như thế.
Tôi đã định xé nát nó, nhưng rồi lại nỡ.
Cuối cùng, tôi mở vali đã chuẩn bị cho chuyến du lịch từ lâu, lấy hết tất những gì liên quan đến Cố Việt ra, rồi một mình lên đường đến Cảnh
đi này sẽ là hành trình cuối và điểm đến chỉ cái chết.