“Tôi đây vì việc: Một chúng ta chia là, cầu anh lập tức tiền cho tôi.
“Từ giờ trở đoạn tuyệt quan vĩnh không liên quan!”
đứng trước giường bệnh.
Hai tay trước ngực, lạnh Trầm Lâm Xuyên mặt mày u ám, từng cuộc gọi cho người thân, bạn bè để vay tiền.
Khi Alipay thông 57.170 tệ đã vào khoản, tôi lập tức chặn toàn bộ liên lạc anh ta ngay trước mặt anh ta.
Đang định quay người đi—
Giọng của Trầm Lâm Xuyên vang lên từ sau lưng:
“Hứa Hựu Ninh, tôi muốn xem thử, kiếp này có tôi cạnh, cô vào ông bố đầy tính và bà mẹ kế quyệt kia, liệu sống được bao lâu?”
“Đến lúc cô hối hận quay lại tìm tôi, chưa tôi đã chấp nhận nữa đâu.”
Bước chân tôi khựng lại.
đầu hiện gương mặt ghê tởm của cặp đôi kia.
Người đàn bà đó là chị họ của mẹ
Khi mẹ tôi phát hiện mắc ung thư cổ tử cung giai đoạn cuối, bà ta đến chăm một thời gian.
Kết quả, lại lên giường với tôi.
Sau khi mẹ qua đời, trở cái trong mắt bà ta.
ta chỉ nghĩ đến bản thân và gái riêng với chồng cũ, tìm mọi cách đuổi tôi – một đứa chưa đến 14 tuổi – khỏi
Còn bố tôi thì giả không thấy gì, thậm nghe lời xúi giục của ta, tôi bỏ học đi tiền.
Tôi dĩ nhiên chịu.
May mắn là thi trung học được điểm cao, được miễn học phí ba năm.
Sau đó nhờ nỗ lực học hành, tôi giành được bổng, lại âm thầm bán chiếc vòng vàng mẹ để mới miễn cưỡng trụ được ba năm học phổ thông.
Trầm Lâm Xuyên biết rõ gia đình tôi tệ thế nào.
tôi căm ghét cặp đôi khốn nạn ấy sao.
Vậy mà giờ, anh ta lại cố lôi họ ra khiêu khích tôi.
Lửa giận “bùm” một tiếng bốc thẳng lên đầu.
Tôi lập tức quay lại, sải bước tới giường anh ta, giơ tay tát thêm cú nữa, rồi nhổ thẳng nước bọt vào mặt anh ta.
“Tôi khinh!”
“Muốn tôi lại?”
“Bây giờ là hai giờ trưa, anh nằm giữa ban ngày chắc?”
“Tôi nói anh với hai thú kia đúng là một ổ chui ra – bẩn thỉu, hèn hạ, vô liêm sỉ!”
Mặt Trầm Xuyên vẹo tức thì, gân xanh nổi đầy trán.
Anh ta lao khỏi giường bệnh, định tới chỗ tôi—
Nhưng chân phải bị thương khiến người ta ngã sấp xuống nặng nề.
Hựu! Ninh!”
Anh ta nghiến răng rít tên tôi, như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tôi đầu bỉ liếc anh ta một cái, rồi người đẩy cửa bỏ đi.
Tôi đã cắt mọi liên lạc Trầm Lâm Xuyên.
Nhưng chuyện về anh ta vẫn vô tình truyền đến tai qua bạn học.
Nghe nói sau phẫu thuật, bị nhiễm trùng nghiêm dẫn đến nhiễm trùng máu, phải ICU hơn tháng.
mẹ anh ta đến trường làm tục bảo lưu kết quả học cho anh ta.
Mộc Tuyết viên anh đội voan cưới, chụp ảnh anh ta bên giường bệnh.
Diễn đàn còn có người lập hẳn về chuyện tình cảm của họ.
bạn học thi nhau ngưỡng mộ tình yêu thủy chung của Lâm Mộc Tuyết, khen hai người là chân ái.
Còn tôi chẳng có thời gian bận tâm mấy chuyện đó.
bận ôn phiên dịch Anh cấp cao, bận học, bận tận hưởng giác tự do sải bước bằng đôi chân lành lặn.
ngày tôi mình trong bản tin BBC và bài thuyết TED, đến cả mơ cũng đang tập phiên dịch thời.
Cái “Trầm Lâm Xuyên” đã sớm bị guồng quay tập xóa mờ khỏi ký ức.
Lần nữa gặp lại Trầm Xuyên, đã là mùa đông tư đại ngay trước kỳ nghỉ Tết Dương lịch.
Khi đó, kỳ thi đầu vào cao vừa kết thúc được vài tôi cùng mới có chút thời gian thả lỏng.
Hôm đó, tôi cầm ca cao nóng, hồ nhân tạo ngắm con mòng biển mỏ đỏ nuôi thả đang bay lượn, đùa giỡn trên mặt nước.
Bất ngờ, một tràng cãi vã liệt vang lên từ không xa.
“Trầm Xuyên, không ổn ở phòng trọ thì thôi, còn chạy đến trường nổi điên cái gì? Anh nhìn bộ hiện tại của xem, nửa nửa làm bạn tôi sợ chạy mất dép!”
Giọng phụ nữ theo cả giận lẫn ghét bỏ.
Tôi đầu nhìn theo nói.
Sau gốc cây trụi lá, tôi thấy bóng người quen thuộc.
Giữa trời đông giá rét, Lâm Xuyên chỉ mặc chiếc áo sơ mi kẻ caro nhàu nhĩ, trơ lại còn khom lưng gậy—trông thê thảm.
Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, chất vấn đầy mỉa mai:
“Bạn bè? Cô bảo là bạn bè? Hai người ôm nhau hôn hít mà còn gọi là bạn bè à? Lâm Mộc Tuyết, tôi mới nghỉ có mấy bữa, cô đã nóng lòng gian díu với người rồi.”
“Bảo dạo này gọi điện không bắt nhắn tin không trả lời. Nếu hôm nay tôi không lén đến, phải cô định giấu tôi chuyện ngoại tình suốt luôn không?”
Lâm Tuyết tỏ ra cực kỳ khó chịu.
“Chuyện của tôi không đến lượt anh quản. Tôi mà quen khác, chẳng lẽ thật sự phải anh sao? Nếu biết trước anh sẽ bị tật suốt đời, tôi đã vào anh rồi.”
“Nếu tôi mà anh về nhà, bố mẹ tôi có khi đánh gãy tôi luôn
chê bai tôi?” Lâm Xuyên toàn thân run lên bần
ta mất kiểm soát hét
“Đừng là vì ai mà tôi ra thế này? Không phải vì mua đồ cho cô mà mới bị tai nạn
“Vậy thì cảnh sát đi!” – Giọng Lâm Mộc Tuyết lạnh như băng.
“Đi đi! Có giỏi thì để công an bắt tôi! sang đường không bị tông, người ta đúng là xui tám đời. Tôi nói cho biết, sau này tránh xa tôi ra, đừng có đến tìm tôi nữa, giữa tôi và anh có để nói.”
Nói rồi, cô ta người bỏ đi thẳng.
Trầm Xuyên như rút cạn sinh lực, rơi xuống đất, người anh ta ngã nghiêng một bên.
Tôi đứng yên, nhếch môi xem trọn vẹn màn kịch này.
ta cố dậy khỏi đất lạnh.
Ngay lúc ngẩng lên, ánh mắt anh ta vô tình chạm phải tôi.
Anh toàn thân như sét đánh trúng, đứng bất động giữa gió lạnh mùa đông.
14
Sáng thứ hai, tiết học đầu tiên 8 giờ.
Tôi tai nghe nghe nhạc, tay xách bánh nóng và sữa nành, vội bước vào lớp.
Vừa được chỗ ngồi thì Tiết – người bạn khá thân với tôi – cũng ngồi xuống bên cạnh.
Cô ấy huých nhẹ tay tôi, trông thần thần bí bí.
khó tháo tai nghe