Tôi giả vờ ngạc nhiên:
"Card gì cơ? Sao tớ lại không biết mà cậu lại biết rõ
Thấy dính líu đến bản thân, nam sinh lập sợ hãi, thi nhau chỉ điểm để tự cứu mình.
"Đừng giả vờ nữa, Từ Ngữ Mộng, mấy cái card đó do cậu phát tụi mà!"
"Cậu còn lấy từ tụi tớ nữa. Tớ đưa cậu hết tiền cả tuần đấy!"
"Đúng đó! Từ Ngữ Mộng còn nói làm vụ’ phải chọn khách, ai không có card thì không tiêu chuẩn!"
Từ Ngữ Mộng ôm đầu, gục mặt vào đầu gối, cả người run rẩy dội.
nghe thấy cô lẩm bẩm:
"Xong rồi… lần này thật sự xong rồi…"
Tôi lớn tiếng
"Thưa các anh cảnh sát, các anh thấy rồi đấy — Từ Ngữ Mộng cố tình vu khống, xúi giục vị thành niên phạm tội."
"Phát tán nội đồi trụy, còn nhận tiền, vừa rồi còn kích động trường hãm hại tôi."
"Tôi yêu cầu xử lý nghiêm tuyệt đối không hòa giải!"
7
Vì sự can thiệp của cảnh sát, bố mẹ tôi và bố của Ngữ Mộng nhanh chóng được gọi đến trường.
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, mẹ òa khóc.
Bà ôm chặt vào lòng, đau xót về:
"Con sao con chịu đựng một mình như thế? Mẹ với bố cực khổ kiếm tiền là để con được vui vẻ cơ mà."
"Con mẹ đau lòng quá."
Bố tôi đỏ hoe lập tức rút điện thoại gọi luật
Ông nói kẻ nào dám ức hiếp tôi, một cũng không được tha.
Rồi ông bước đến trước mặt tôi:
"Con gái, hay là bố cho con đi du học nhé, khỏi phải thi đại học nữa."
"Chỗ khiến con buồn thì đừng ở lại. đi nước nào cũng được."
là tạm nghỉ một năm, đi vòng quanh thế giới thư giãn, lấy lại tinh thần."
Tình yêu thương của bố mẹ khiến tim tôi cuối cùng cũng được thả lỏng.
Những nhục tôi dồn nén bấy lâu không thể nào chịu nổi nữa.
Tôi gục vào mẹ, bật nức nở.
Bố mẹ nhìn tôi khóc, càng xót xa, càng quyết tâm sẽ tha Từ Ngữ Mộng – gây ra tất cả.
Phía kia, gia đình họ Từ đã nghe rõ.
Bố Từ Ngữ lập đá cô ta ngã lăn
túm tóc dậy, đánh tới
Mắt đỏ gào lên:
"Con mẹ nó, mà rảnh quá thì đi bán thân kiếm tiền nuôi em mày đi!"
"Còn dám gây chuyện với người khác, giờ người ta gọi cả luật sư rồi con đĩ thối, mày toàn gây
"Nếu chuyện này ảnh tới tương lai của em mày, tao đánh chết mày luôn!"
Nói xong, ông ta quay sang phía gia đình tôi, nở nụ cười nịnh nọt:
mấy người vẫn chưa hả giận, đánh chết con tiện nhân này cũng được."
"Nhưng trước, tôi không có tiền đền đâu nhé. trong nhà là để dành cho trai tôi hết rồi."
“Loại vô dụng như nó, tôi không bỏ ra một xu!”
Từ Ngữ bị đến bầm tím mũi bê bết
cô ta không rên một tiếng, chỉ trừng mắt nhìn tôi đầy căm hận.
Mẹ tôi lập tức chắn trước mặt tôi, ôm tôi vào lòng bảo vệ.
“Con gái ngoan, sợ. Chuyện này bố mẹ nghe theo con, muốn lý thế nào được.”
“Bố sẽ luôn hộ Con là báu vật lớn nhất trong nhà mình.”
đến mặt Từ Ngữ Mộng, đứng nhìn xuống cô ta.
Chân cô ta đã bố mình đá tới mức thể đứng dậy nổi.
Từ Ngữ Mộng phun ra một ngụm máu về phía tôi:
“Cố Thuần, cậu có gì để tự hào chứ? Chỉ là thai vào nhà giàu thôi! Nếu đổi chỗ, tớ chắc chắn sẽ giỏi hơn
“Giờ cậu dựa vào bố, trước thì nhờ mấy nam sinh, cả đời này rời được đàn ông phải không? Khinh!”
Miệng thì chê bai, sự tỵ trong mắt Từ Ngữ Mộng đã như thiêu đốt
Tôi từ lâu đã nhận ra—cô ta tỵ với gia cảnh của tôi, với thành tích học tập, với hình.
Và còn ghen tỵ với sự yêu mến mà nhận được dưới ánh hào quang ấy.
Cô ta thèm khát sự ý, khao khát được công nhận, được từng được.
Và cách nhanh nhất để có được điều đó — huỷ hoại
Tiếng cười khinh của Từ Ngữ Mộng kéo tôi về thực tại.
Cô ta nhìn tôi lên:
“Cho biết, tớ không xin lỗi đâu, vì tớ không sai!”
“Lửa không có khói sao? Cậu dám ngang nhiên mang băng vệ sinh đến thì chắn cũng trong sạch gì!”
“Tớ chỉ là chưa có bằng chứng thôi! sẽ không từ bỏ đâu.”
lại, là vị thành pháp luật sẽ bảo vệ cậu làm gì được tớ?”
đây thấy cậu bị chửi, quấy rối, tớ lắm. là cái giá cậu phải trả!”
“Cậu có thanh minh thì sao? Tớ cậu một lần có lần hai, ba, Tớ thảm thì cậu đừng sống yên!”
hôm khi tôi đến lớp, thị gọi tôi lên văn phòng.
8
“Cố Thuần, em sắp thi đại rồi, thầy biết em là tốt.”
chắn sẽ vì chuyện nhỏ của mình mà làm hưởng đến danh tiếng nhà trường, và lai của bạn học như Từ Ngữ Mộng, đúng không?”
Thấy tôi thị tục lôi
“Từ Ngữ Mộng lực không nổi gia cảnh khá, thi đại học cơ hội duy nhất để thay đổi vận
“Con gái cùng lớp thì mích chút là chuyện bình thường, rồi cũng qua thôi. Em lại là trưởng, chắn sẽ hiểu và cảm, đúng không? thầy thay em, tha thứ cho bạn ấy nhé.”
cười từ chối thẳng thừng:
“Thầy ơi, em đã nói rõ công an và luật sư rồi. Chuyện này, sẽ theo đến cùng.”
Sắc mặt giám thị lập đổi.
“Tình hình thầy nắm cả rồi. thầy thấy, nếu truy cứu thì lỗi phần lớn là ở em.”
“Hôm đó chính em không cất kỹ đồ cá nhân, nên Ngữ Mộng mới buông lời không hay. Nó là muốn nhắc nhở em thôi.”
“Nếu hoàn toàn không có vấn đề gì, thì cô ta cũng chẳng thể bịa ra được. Trứng không có vết nứt thì ruồi đâu đậu vào được. Cô ta làm vậy, chắc chắn là vì em cũng sai sót.”
không biết tha thứ, làm sao làm tốt bài đại học được?”
Lại lập cười “nạn nhân có
Lại lôi kỳ thi đại học ra cái cớ để uy hiếp.
Tôi nhìn về phía bàn điều khiển phát thanh, bước đến bật mic công cộng toàn
“Thưa em chưa bao giờ thấy việc mang băng vệ sinh đến trường là
“Sau này em cũng sẽ không giấu nữa. Em sẽ mang theo một đường hoàng.”
“Vì không phải là thứ gì bẩn cũng không phải điều đáng xấu
"Băng vệ sinh chỉ là một món bảo vệ sức của