10
Tôi đã minh được sự trong của mình, và được thả tự do.
Khi trở lại bệnh viện, đích thân ra tận đón, chặt tay tôi, xúc động nói:
“Thấm Nhuệ, con đã vất vả quá rồi.”
“Viện cảm ơn vì thời gian lúc nào ông cũng tin tưởng con.”
Đúng vậy, nếu không có ấy đứng ra chạy vạy khắp nơi, không có sự hậu thuẫn vững vàng và niềm tin điều kiện dành cho tôi, có tôi đã chẳng thể sớm lại vị trí này.
tại chiếc việc quen thuộc, tôi lại nghĩ đến Phó Vân
Trước khi rời trụ sở cảnh sát, tôi đã cố tình đến gặp anh ta.
Lúc ấy, anh ta co rúm như một con thú bị thương, nép trong góc tường như chim sợ cung.
Khi nhận ra là tôi, ta tức đến bên tôi, níu vạt áo.
“Thấm Nhuệ… lần này anh thực biết mình sai rồi… em… bỏ rơi anh…”
“Phó Vân Phong, nợ thì phải trả — đời là vậy mà, không?”
Anh ta đã phạm phải quá nhiều sai lầm, từ lâu lẽ ra đã phải nhận lấy hậu quả xứng đáng.
11
ra... tử cung của Thẩm Phi Phi lẽ ra vẫn có giữ được.
Chỉ đúng lúc đó, Phó Vân Phong phát bản bị tinh — rồi biết đứa con trong bụng Thẩm Phi Phi không của — anh ta hoàn toàn đổ.
Trong cơn vọng, anh ta đã chọn cách khiến Thẩm Phi sống trong đau khổ còn hơn là chết.
Kẻ ích suốt đời chỉ biết nhìn thấy nỗi đau của mình.
Anh ta muốn trả thù. thù tất cả.
biết — chính mình người đã rơi vào vũng bùn sâu nhất.
Ngoài ra, việc anh ta nhận hối lộ, cố tình cắt bỏ tử cung của tôi phanh phui.
Thứ đang ta là phán quyết nghiêm khắc pháp luật.
Ngày ấy… tôi đã đợi rất lâu, rất lâu.
Khi được bổ nhiệm làm trưởng, thì cũng là nhận được thông báo thức về bản án dành cho Phó Vân Phong.
Anh ta bị vĩnh viễn, và còn phải đối với khoản bồi thường khổng
Còn Thẩm — cô ta vốn dĩ chẳng “dịu dàng bình yên” như vẻ ngoài từng thể hiện.
Những ly hôn trước kia, chẳng cũng vì nhắm đến tiền người hay sao?
Chỉ là bệnh vô sinh khiến cô ta không thể xa nữa.
Chính vì thế, cô ta mới bất chấp tất cả tìm đến tôi, hạ mình cầu xin tôi cứu giúp.
Sau ca phẫu thuật, chóng ổn định vị trí trong lòng vị đại kia, cô ta đã phớt lờ lời dặn của tôi cố chấp mang thai.
Hậu quả... là điều sớm muộn cũng sẽ ra. Cơ thể cô ta vốn không thể chịu đựng được mang thai.
Chỉ tiếc rằng, đến chết Thẩm Phi Phi cũng không ngờ — chính người đàn ông cô ta đặt cả niềm tin, lại là kẻ đích thân cướp đi quyền làm của cô ta.
Nghe nói Thẩm Phi bị đánh đến răng văng đầy
Thì ra, vị đại gia kia đã có vợ từ lâu. Mà người vợ ấy — cũng chẳng phải dễ đối — sao có thể bỏ qua cơ hội đánh tiểu tam?
Tôi Vân Phong đã thức ly Mọi khoản nợ do anh ta gây ra, đều không liên quan gì đến tôi.
Mẹ nhiều lần gọi tôi về từ nay chỉ nhận mình là con gái.
Nhưng tôi từ chối.
Tôi nói tôi rất bận — bận đến mức không có thời gian nghĩ đến tình
Đầu dây bên kia là một khoảng im lặng
cùng, bà chỉ một câu: “Xin lỗi con.”
Ánh nắng len qua khe cửa, thẳng vào chậu xanh đặt sổ.
Giảng viên hướng dẫn gửi fax cho tôi, báo tin
“Gửi Tô thân mến, nghệ tử cung nhân tạo đã bước giai đoạn quan trọng. Rất mong tham của em!”
Tôi những ngày sắp tới tôi — nhất định sẽ còn phúc bây giờ.
(Hết)