Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

10
Tiền Đông Đông mắc hội chứng ruột kích thích.
Mỗi khi căng thẳng, là y rằng đau chảy, khó chịu đủ kiểu.
Trước kỳ thi nghiệp cấp nó cũng từng bị như vậy.
Hôm đó, tôi cho nó suốt cả đêm, kể chuyện để thư giãn, cuối cùng mới giúp nó bình tĩnh lại, ngủ
Từ đó, tôi rút kinh nghiệm: trước mỗi kỳ thi lớn, tôi đều chuẩn lưỡng mọi thứ để giúp nó phân tán sự căng thẳng, dễ ngủ hơn.
Thậm chí, để nó vui, tôi bôi mặt, làm trò hề cho nó cười.
Khi ấy, các hàng xóm còn bảo tôi con quá.
Tôi “Không sao, mình thương con, này con sẽ lại mình.”
Khi ấy, nào ngờ, đứa con tôi đặt yêu thương sẽ là người cho tôi một đòn chí mạng lúc tôi khốn khổ nhất.
Đó là một đêm, tháng trước khi họ đi định cư.
Tôi đột nhiên ngất xỉu.
Lúc mơ màng tỉnh lại trong bệnh tôi nghe được cuộc điện thoại giữa Tiền Cẩm và con trai.
Hôm đó, Tiền Đông bận họp lớp, không đến viện.
Anh ta “Bác sĩ bảo bệnh này không chữa, chỉ cần gian. tính sao?”
Giọng Tiền Đông Đông lạnh như băng:
“Thời gian là tiền bạc. Con không rảnh phí thời gian với bà ta. Chẳng lẽ bà bỏ lỡ cơ hội đi định cư?”
“Mấy chục năm nay, con đã chán ngán ta lắm Giờ nói bà ta chết con chẳng muốn nhìn lần Thôi thế đi.”
“Con sẽ bán nhà, rồi nào nhét bà ta vào, mặc bà ta sống chết.”
Nghĩ đến đây, mở bước theo Tiền Cẩm Phong.
Muốn xem cho vui.
bước vào nhà, Tiền Tiền Đông Đông lảo đi từ nhà vệ sinh ra.
Tay ôm bụng, mặt trắng bệch.
Rõ ràng là tiêu chảy nặng đến mức mất nước.
Vừa thấy tôi, nó liền đi, tỏ vẻ giận dỗi.
“Có giỏi thì đừng qua đây!”
Tôi nhún vai, người đi.
Sau lưng vang lên tiếng đập vỡ đồ.
Rồi là tiếng nó lạc giọng: “Bà là mẹ tôi! Sao lại cứ bên Ninh?
“Tôi không cho phép bà bên cô ta nữa! Bà quay về cho tôi!”
Tôi thẳng vào mắt nó: “Tôi ghét con đến tận xương tủy rồi.”
Đồng tử nó co nước lập tức tuôn ra.
Có lẽ chính nó không ngờ sẽ khóc thảm như thế.
định bước đi thì nghe kêu gấp gáp:
“Mẹ! Con đau bụng
chỉ nhếch môi, không hề do dự bước ra khỏi nhà.
Mẹ chồng theo chửi mắng tôi, nhưng chưa mấy thì phía sau đã cả lên.
Tiền Đông Đông ngất
Cả họ vội vã đưa bệnh viện.
Còn tôi, ngủ một giấc ngon lành.
Hôm sau, tôi chuyển đi.
Thứ nhất, đã tìm mới, cần ty hơn.
hai, nhiệm vụ dạy kèm Chu cũng đã xong.
chẳng lý do gì để lại đó nữa.
Sau một đi làm nhẹ thoải mái, tôi nhận được tin vui từ Chu Ninh.
Cô bé đậu đại học với điểm cao mức tận 55 điểm.
Con bé mời tôi nhất định phải đến dự tiệc mừng.
Tôi rất vui nó con bé.
Tan làm liền chọn quà cho bé.
Đang đi thì lại cảm thấy có ai đó theo dõi mình.
Quay đầu nhìn, chẳng ai.
Từ đêm kết thúc kỳ thi, tôi đã cảm thấy có người bám cảm giác vô cùng khó chịu.
Sợ hãi lên đến cực điểm, tôi chỉ còn thấy
Cắn răng, vào một góc khuất.
Vài giây sau, có một bóng người lặng lẽ đi theo.
Tôi tung một cú đá.
Người kia quay mặt lại.
Tôi chết
Là Tiền Đông Đông.
11
Bị tôi phát hiện, lúng đầu.
Tôi cau mày: “Con làm gì ở đây?”
Nó môi, bất ngờ quỳ sụp xuống trước mặt tôi.
“Mẹ ơi, con sai rồi!”
“Con xin mẹ, đừng rời con!”
Nó ôm lấy chân tôi, nước mắt nước mũi lem.
Tôi hơi ngỡ ngàng.
Một đứa lạnh lùng như lại có thể quỳ cầu tôi?
Tôi cố kéo chân ra: “Tránh ra! Mẹ con chúng ta giờ không còn quan gì nữa!”
Nó lắc đầu: “Chúng là mẹ máu mủ ruột rà, mẹ không thể bỏ con!”
“Hôm thi con vừa lo vừa kết thi tệ, hơn bốn trăm Học lại hay học tiếp, mẹ bảo sao nghe vậy!”
Nó giơ ba ngón tay thề: “Con thề từ sau sẽ nghe lời mẹ, không bao giờ xem thường mẹ nữa, về với con!”
“Con thật sự nhớ mẹ… mẹ ơi!”
vẫn không động lòng, thậm chí muốn bật cười.
“Tôi không biết lời đó là thật hay giả. dù là gì, tôi cũng không còn hứng làm mẹ của nữa.”
Nó vẫn bám theo tôi, chờ trước cổng khu tôi ở.
đành tục chuyển nhà.
Đổi số điện thoại, đến một thành phố xa bắt đầu cuộc sống mới.
Về sau, những chuyện liên quan đến nó tôi nghe qua họ hàng ở quê.
Không tìm tôi, nó quay về quê
Nhưng nhà cũ của tôi đã không còn.
Nó đợi suốt một rồi bỏ đi.
Nghe đâu lúc đó bố nó mang “người mới” về sống
Hàng xóm cũ kể lại, hai cha con cãi nhau long trời lở đất.
Đông phát điên, phá tan nát cả nhà.
Phong dắt về ba người phụ nữ, đều bị nó dọa cho chạy mất.
Trong tình trạng tinh bất ổn, điểm thi lại còn tệ hơn lần đầu, cuối cùng phải trường gần nhà.
Nó không lòng, cứ học
Ông bà nội cưng liền đem cả dưỡng già ra cho nó đi.
Thậm chí còn giấu Cẩm Phong bán luôn để gom tiền.
Cẩm Phong biết chuyện tức đến hỏng một vụ làm lớn.
Bị giáng chức thành nhân viên bán hàng bình thường.
Tôi chỉ nghĩ, có lẽ… đây là báo ứng.
Không biết bao năm sau.
Tôi tái hôn.
Đúng dịp con gái được tôi cùng đưa con sang Mỹ du lịch.
Trong lúc ăn, nhân viên vụ món lên:
“Xin chào quý
Tôi đầu lên, giọng nói quen thuộc bỗng nghẹn
Tiền Đông Đông đứng đó, bối rối nhìn
Lời sắp nói ra nơi cổ họng khi ánh mắt lướt đứa con gái bên cạnh tôi.
Nó quay người, cuống bỏ chạy.
Con gái tôi: “Mẹ, quen chú ấy à?”
Tôi mỉm cười: “Ừ, quen Nhưng lâu lắm rồi không còn liên quan gì nữa. là… một người khách qua trong mẹ mà thôi.”
(Hết)