Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

Ngoài cửa sổ, thành phố lúc 4 giờ vẫn lấp lánh ánh đèn.
mờ, tôi như thấy Giang Du Bạch đứng trước cổng trường nơi chúng tôi từng nhau, sau lưng đeo cây đàn cũ kỹ
Nhưng khi chớp mắt, chỉ còn lại dải ruy băng của nhà đấu bị gió cuốn bay bầu trời.
Tiêu ngày hôm sau kịch tính hơn tôi tưởng:
#Tiến triển mới trong vụ án túy đoàn Dược thị#
chính vụ bê bối ảnh giường của Giang Du Bạch chính thức lên tiếng#
#Vụ kiện quyền bài Đêm đơn cung cấp cứ mới#
Tôi đi chân trần trên thảm, nhìn Chi Chu máy tính, từ màn hình chiếu gương mặt góc cạnh của
Giang Du Bạch đang xét nghiệm nước tiểu tại đồn cảnh sát, cổ tay anh ta vẫn đeo chiếc đôi tôi tặng năm ngoái — giờ trở thành chứng mỉa mai nhất.
“Kết quả tính với cocaine.” – Giọng Cố Chi Chu vang từ phía sau, lạnh lùng, vô tình: “Đủ để vào tù vài năm.”
Ngón tay tôi vô thức lướt nhẹ qua bụng mình — nơi từng có một sinh mệnh tồn sinh mệnh mà Giang Du chưa từng để tâm.
Giờ thì, anh đã phải trả giá.
Hình biệt nhà họ Sở bị phong tỏa hiện lên màn tôi nhìn mấy chiếc túi kim giới hạn bị cảnh thẳng thùng chứng cứ, bất chợt lại khi xưa Sở Dao từng nghễ nói:
“Du Bạch bảo màu này với tôi
Giờ thì đúng là hợp — hợp với cuộc sống sắp tới của ta.
“Chỉ còn bước cuối Anh thì ép vào cửa sổ sát đất.
Ba trăm mét bên dưới, đông giơ biểu ngữ Du Bạch cút khỏi giới giải trí” tụ tập như dòng cư.
Tôi bị ép sát lên kính buốt, trong khi sau lưng là thân hổi của anh.
“Cố phu nhân.” – Anh cười nhẹ bên tai tôi: “Đến lúc thu
Khoảnh khắc ấy, bỗng hiểu ra: niềm vui sự trả thù không nằm ở việc kẻ thù đau ra sao, ở việc mình có thể thản đối với những ký ức từng khiến mình đau đớn đến không thở nổi.
Tất cả gì Giang Du Bạch đang chịu đựng, chỉ là phần vạn của những tôi đã trải qua.
Trong phòng tâm lý, ánh nắng xuyên qua mành chiếu thành những vệt sọc lên nhà.
Bác sĩ đẩy kính lên hỏi: “Gần đây Lâm gặp ác không?”
Cố Chi Chu nắm chặt tay tôi: “Gần đây cô ăn ngủ đều tốt, mức độ tái phát cũng nhiều.”
Ngón tay cái anh vòng tròn nhẹ lòng tôi.
Từ đêm hôm đó — khi tôi la hét tỉnh giấc trong cơn loạn, mở két sắt, trải toàn bộ những scandal đen tối của Giang Du ra giường để xé vụn — những cơn ác mộng nhuộm máu kia đã thực sự tan biến.
“Tuần chúng ta đi Venice nhé?” – Cố Chi Chu đột ngột
Bác sĩ mỉm cười gật đầu: “Một pháp trị tuyệt vời.”
Anh lấy từ túi trong vest hai vé máy bay hạng nhất: “Mang vẽ chứ?”
Tôi cười. Đó là ám hiệu giữa tôi — trước ở Iceland, tôi đã đầy quỹ đạo sao lên lưng anh bằng màu cực quang, dưới đèn UV của khách sạn, vết màu sáng suốt ba chưa phai.
Giờ, chúng tôi sắp đi Venice rồi.
Trên đường về, Chu mở tính bảng: đất cuối cùng của nhà Sở vừa tất chuyển nhượng.”
Trên màn hình, hình ảnh cha của Sở Dao bị áp giải lên xe hiện lên song song với bản kinh tế: “Giá cổ phiếu Tập đoàn Cố đạt cao kỷ lục.”
Tôi nhìn ra màn hình quảng cáo đang phát lại buổi họp báo cuối cùng của Giang Du Bạch.
Anh ta tiều tụy nhìn thẳng vào ống kính gọi “Vãn Vãn”, rồi tuyên bố sẽ rút lui vĩnh viễn khỏi giới trí để chuộc lỗi.
“Hợp đồng của chúng ta...” – Tôi đột ngột cất tiếng – “...có thể gia hạn không?”
Cố Chi Chu tắt máy, chậm rãi rút cây bút Montblanc tôi tặng anh từ trong. Trên nắp bút có khắc dòng chữ: “To My Revenge Partner”.
“Thời hạn?” – Anh đến trang hợp đồng, nóng bỏng.
“Cả đời.” – Tôi đáp.
Chiếc bút xoay tròn trong ngón tay thon dài của anh.
Bầu trời ngoài kia trong xanh tì vết, bóng chúng hòa quyện vào nhau trên giấy da.
Khoảnh khắc đó, cuối cùng đã hiểu — sự thực sự không nằm ở việc hủy diệt đối mà là khiến bản thân sống hạnh phúc hơn bất ai.
Những gì Du Bạch đang phải chịu, giờ đây chỉ là nền phụ họa cho cuộc đời mới của tôi thậm chí không đáng gọi là một bản nhạc đệm.
cửa kính, ánh đèn đô thị lấp lánh như sao rơi.
12
Tôi đang đút muỗng cháo bí đỏ cuối cùng vào miệng con gái, tay bỏng của bé vỗ bàn lộp tiếng lảnh như chuông
“Điện thoại kìa.” – khẽ gật về phía phòng khách.
Cố Chu gập tờ tạp chí tài chính, tay sơ mi xắn đến khuỷu, để lộ chiếc đồng hồ hoạt hình tôi nghịch vẽ sáng nay.
Anh nhấc đúng lúc con bé vung thìa dính đầy cháo hét: ơi!”
Bên kia điện thoại, chỉ là thở nặng nề.
“Alo?” – Cố Chi Chu giữ điện thoại tay nhận lấy cái thìa đang múa loạn của con – “Ai vậy?”
Trong tiếng gió rít lạnh giọng nói từng khiến tôi dứt không yên run vang lên: “...Tôi gặp Vãn Vãn.”
Chi Chu nhướng mày, bế con gái đang gặm cúc anh cao một chút.
Bé cười khanh khách, giơ tay kéo cà vạt, vẫn còn vết màu buổi hoạt động cha con buổi
“Vợ tôi đang cho con ăn.” Anh nhẹ nhàng lau miệng dính bé – “Anh việc gì không?”
Tiếng bật lửa vang lên liên tục.
Ba năm trước, một đêm mưa, Giang Du Bạch cũng dưới nhà tôi thế, thuốc lập lòe trong tối, sau lưng paparazzi.
Nhưng tại, trên tủ buffet nhà tôi là gia thứ mà anh ta vĩnh viễn không được.
“...Không có gì.”
Khi tiếng ngắt máy vang con gái tôi vừa nhét chiếc bánh quy nhai dở vào miệng Cố Chi Chu.
Tôi nhìn bóng phản chiếu của ba người kính cửa sổ, chợt nhớ lại bác sĩ thông báo tôi mang thai — Cố Chi Chu mắt đỏ hoe, cẩn thận lồng ảnh siêu vào khung tranh Tinh Hà.
“Ai gọi vậy?” – Tôi con gái đang lim buồn ngủ.
Cố Chi Chu ném điện thoại lên ghế sofa, cúi đầu hôn nhẹ đầu lừa đảo.”
Môi anh trượt qua vành tai giọng cười khẽ vang lên: “Hỏi anh có mua đất nghĩa trang không.”
Ngoài cửa sổ, một xe cứu thương hú còi băng qua cầu. Đèn nhấp nháy hắt lên trụ cầu, tối loáng giống đèn trong tầng hầm năm nào.
đó, Giang Du Bạch ôm cây guitar viết nên Đêm Tối, nói rằng khi tiếng sẽ cưới
giờ, bài của anh ta đã bị gỡ khỏi tất cả các nền tảng, còn bộ sưu tập Hà của tôi được triển lãm tại Pháp.
Căn hộ ta bị án phong, còn Cố Chi Chu đóng khung giấy đăng ký kết hôn của chúng tôi treo ở sảnh lớn tập đoàn.
Thứ anh ta đánh mất, chỉ là tôi — mà là cô gái từng thức trắng đêm tác vì anh, từng bóp từng đồng để lo học phí đào cho anh.
“Mẹ ơi!” – Con đột nhiên cựa quậy trong vòng tay bàn lấy cuốn album ảnh trên trà.
Cố Chi Chu mỉm cười mở album, đầu ngón tay lướt qua bức ảnh tôi bụng bầu lấp ló dưới cực Iceland.
ảnh, chiếc nhẫn cưới trên ngón và dây chuyền kim cương trên cổ tôi lấp lánh phản chiếu ánh tuyết.
Thì ra, sự trả thù tàn nhẫn nhất, là biến những ức từng đau đớn đến tận xương thành câu chuyện trà dư tửu hậu đắc ý.
Giống như lúc này — cuộc gọi Giang Bạch cố gắng bấm giữa cơn gió lạnh, đến cả một cái rung trong tim cũng không gợi lên được.