Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

Tình yêu của tuổi trẻ, cuối cùng cũng bị hận thù mài mòn đến biến dạng. tôi… thật không thể quay lại nữa.
09
Phí Tịch đưa Trần đi lý vết thương. Trước khi rời đi, anh ta quay đầu, ánh mắt nhìn Tần Thời Yến đang đứng tôi, lạnh lẽo vang
“Tạ Vi, hắn ta cũng sẽ chịu đựng được tính khí thất thường của em giống anh sao? hối hận.”
Tôi chỉ đáp lại anh ta chữ:
ngồi gục ngoài cửa phòng cấp cứu, ánh đèn tắt, tôi run rẩy túm chặt Tần
gái tôi… sẽ không sao đúng
Anh ta tôi dậy, giọng nhẹ trấn an:
“Sẽ không sao đâu.”
Tôi gắng kìm sợ bước vào. Niệm nằm giường, mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt.
Tôi khẽ nắm tay nó, nước mắt trào ra:
Kim, nhìn chị đi.”
Nó mở mắt, vẫn phải oxy, tay yếu ớt vỗ về tay
“Chị… đừng khóc… em không đau đâu.”
sĩ bên cạnh gọi tôi ra ngoài, giọng đầy tiếc nuối:
“Bệnh nhân nhưng tim cô e là qua nổi ngày nữa. Gia chuẩn bị tâm lý đi.”
Tôi suýt ngã, ép mình phải bình tĩnh.
Em gái được đưa về phòng, nó dường như cũng đã biết kết cục, gắng gượng nở nụ cười yếu
“Chị… đừng khóc.”
Những ngày sau nó man, chỉ tỉnh dậy đôi lúc vài câu với dám khóc, sợ buồn.
Hôm cuối cùng, nó hiếm hoi tỉnh được mấy tiếng, sắc không còn trắng bệch như trước, nũng cười:
“Chị, lại em có thứ này muốn tặng chị.”
Trong bàn tay gầy yếu, nó cầm lọ giấy, đôi mắt lánh tinh nghịch:
“Trong này có 360 ngôi sao, mỗi sao đều có lời em muốn nói với chị. Sau này… nếu nhớ hãy mở một ngôi sao ra nhé.”
Nước mắt tôi trào ra như đê vỡ, tôi ôm chặt nó, khóc không thành tiếng:
“Đừng đi… chị chỉ còn em thôi…”
Nó nhẹ nhàng chạm má tôi, giọng khẽ như gió:
“Sao sẽ thay em bên chị… Chị… khi em đi rồi… đừng chôn em dưới đất, em sợ tối… hãy rải em xuống biển… em từng được thấy biển.”
Trước khi nhắm mắt, tôi tay
“Được… chị để em đâu.”
Em gái tôi đi. Tần Thời Yến luôn bên, giúp tôi lo hậu sự.
Anh ta cùng tôi mang tro nó về, nhìn hũ tro nhỏ bé ấy, tim tôi như rách.
Tôi làm nguyện của nó, rải phần tro biển.
Phần còn lại, tôi trong mặt dây chuyền, cùng chiếc hộp sao giấy, để nó mãi mãi bên tôi.
tháng sau, thứ cũng dần xong. Trong thời gian đó, Phí Tịch gọi cho tôi cuộc, nhưng tôi không bắt máy.
không muốn gặp anh ta nữa.
Không tìm thấy tôi, ta bệnh viện tâm nơi bố tôi nằm, đợi tôi.
Hôm khi tôi đóng viện phí, anh ta chặn tôi lại.
Anh ta trông tiều tụy, ánh mắt đầy mong chờ:
“Ninh bệnh của Niệm Kim… có cứu rồi. Anh đã sang Đức, tìm được vị bác sĩ già nghỉ hưu, ông ấy có cứu ấy.”
chỉ bình thản nhìn anh ta:
“Niệm Kim… đã đi rồi.”
Ánh sáng mắt Phí Tịch tắt, anh ta run
“Ninh Ninh, xin lỗi… khi đó chỉ tức quá nên vậy… tất là lỗi của anh… đừng nhìn anh như thế…”
Tôi lắc đầu, nhắc lời năm xưa anh ta từng với
“Phí Tịch Niên, chúng ta gặp lại Tôi mình… nhịn nổi mà hận
Phí Tịch Niên hiện lên sự hối hận tột cùng, anh ta từ buông tay ra, giọng khàn đặc:
“Ninh Ninh, nếu anh nói cho biết… sự thật… em có thể… thứ cho anh không?”
Không đợi tôi trả lời, anh ta tự
“An An… không phải con Giữa anh và Trần Nam cũng có gì cả.”
Nhìn mắt nghi hoặc tôi, anh ta cười giọt nước mắt lạnh buốt rơi tay tôi.
thấy bé giống anh… là vì nó là con anh anh. Trần Nam là dì ruột của nó, em Lâm Bắc Tuyết.”
“Ba năm Tuyết khó sinh qua đời ở nước ngoài, Trần Nam Sương mới nuôi đứa bé bên cạnh.”
Trong tôi thầm cười – Nam Sương, Bắc Tuyết, tôi đúng là ngu ngốc, năm xưa không nhận ra họ là chị em.
người hại con, một người gián tiếp đẩy em gái tôi đến cái chết. Đúng là chị tốt.
Tôi hỏi Phí Tịch Niên:
“Tại sao anh nói sớm cho tôi
ta cúi đầu, giọng khàn khàn:
“Trần Nam Sương nói An An có xu hướng tự kỷ, anh không nhận nó là con, bệnh sẽ nặng Với lại, anh sợ em biết nó là con của Lâm Bắc Tuyết… rồi lại căm ghét nó.”
Cuối cùng, cả chỉ ta An tổn thương, nên anh ta chọn… làm tổn thương tôi.
Tôi khẽ gật đầu, lời câu hỏi trước đó của anh ta, giọng độc địa:
“Tôi không tha thứ anh… trừ khi anh chết.”
Tôi chẳng buồn quan tâm ta phản ứng thế nào, quay người bỏ đi.
Lần gặp lại sau đó là khi Trần Nam mình đầy thương tích, quỳ trước cửa căn hộ mới thuê của tôi.
Cô ta toàn bầm mắt sưng húp, tay rỉ máu, giọng khàn đặc:
“Cô Tạ… tôi biết lỗi rồi… cầu xin cô, hãy bảo Phí Tịch Niên giúp tôi… không chịu nổi
Tôi nghe từng từ cô ta đầu đuôi.
nước cô ta vốn ngang tội không ít công tử nhà giàu. Khi còn Lâm Bắc Tuyết, chị luôn giúp dẹp hậu quả.
Nhưng Bắc Trần Nam Sương gây chuyện lớn – giật bạn trai người bị người ta đánh thừa sống thiếu chết, nên mới vội vã đưa con về tìm Phí Tịch Niên.
Gần đây, đám người đó tìm tới tận đây. Phí Tịch không cô nữa, chỉ lạnh nhìn cô bị đánh tơi
Trần Nam Sương vừa khóc vừa van xin, còn dám giả vờ yếu đuối:
Tạ… cầu cô… hãy tha thứ cho Phí Tịch Niên… bảo anh cứu tôi… nếu không… bọn họ giết tôi
Tôi không kiên nhẫn, đá cô ta ra, giọng lạnh
“Ra đây đi.”
Phí Tịch Niên bước ra từ tối, nửa gương mặt ẩn không rõ biểu cảm.
“Ninh Ninh… anh không quản cô ta em có vui nào không?”
Tôi nghiêm túc nhìn dáng vẻ thất thần của anh ta, cười khẩy:
“Tôi vẫn giữ nguyên lời nói trước kia – Tịch Niên, chỉ khi anh chết tôi mới vui.”
Anh ta nhìn tôi hồi lâu, rồi khẽ
“Được.”
Anh ra lệnh cho người kéo Nam Sương đi. Nghe nói sau đó, ta bị đánh gãy chân, bị lại bên đường thoi thóp, rồi đình tới đón cả cô ta lẫn đứa trẻ về.
Tin tiếp theo tôi nghe về Tịch Niên, là khi tôi đang cùng Tần Thời Yến núi cầu phúc cho em gái, mong nó kiếp sau bình an.
xuống núi, luật sư Tống gọi cho tôi, giọng nói nặng nề:
“Ninh Vi… Phí Tịch Niên… tự sát rồi.”
“Anh ta để di chúc, toàn bộ tài sản sang tên cô.”
Tôi lặng người, rất lâu không nói nổi câu nào, không biết nên vui hay buồn.
Luật sư Tống nói:
“Anh ta còn để lại cho cô… một bức thư tuyệt mệnh.”
Tần Thời khẽ vai tôi, giọng dịu
“Ninh Ninh… em có muốn
Thư tuyệt mệnh của Niên rất
【Ninh Ninh, khi em bức này, anh đã còn trên đời.
【Thật ra… anh đã không muốn sống. Bảy năm trước… đã muốn nữa rồi.
【Nhưng nghĩ đến em… anh nỡ chết. Anh luôn nghĩ hận em, nhưng nhìn em khóc, anh cũng đau Anh vừa hận em… lại rời xa em.
Ninh, chuyện của bé, chuyện của gái em… anh xin lỗi. Anh em sẽ không bao giờ tha thứ cho mà anh thể tha thứ cho mình.
【Ninh Ninh, những điều em muốn làm nhé.】
Tôi chằm chằm vào tờ giấy, gương mặt chút cảm xúc, nhưng nước mắt lại rơi lã chã.
Tần Thời Yến đỡ lấy giọt nước mắt ấy, vỗ về lưng tôi:
“Ninh Ninh… thứ đã qua rồi.”
Một ngôi sao giấy rơi túi tôi. Tôi run rẩy mở ra, là ngôi sao mà Niệm gấp tôi.
Bên trong viết:
【Chị ơi, mọi buồn rồi thôi, hãy nhìn về phía trước nhé.】
Cuối cùng, tôi không kìm òa khóc như một đứa trẻ.
Đúng vậy… đã qua rồi.
nay, tôi sẽ sống mang theo hy vọng mà em gái gửi gắm, tiếp sống thay cả phần nó.