"Anh… anh nạt em, không nên quát mắng em. Những ngày qua anh vừa tìm em, vừa liên hệ người một chiếc váy cưới mới cho em. Em tha lỗi cho anh đi, về nhà với anh được không?"
lời quả thật nghe có phần chân thành tha thiết. Thế nhưng lạ thay — trong lòng tôi không lên một chút cảm xúc
Những gì anh ta nợ tôi, có lỗi với tôi, đâu chỉ là một ly rượu?
Tôi nhìn thẳng vào mặt anh ta, mới phát hiện — đó đã là một khuôn mặt hoàn toàn xa
Trong trí của tôi, người anh trai này khi đối mặt với luôn cau mày, ánh mắt đầy cảnh giác và thất vọng.
Đã bao giờ anh từng có nét dàng, bình thản như bây giờ?
Cứ như là… lại thơ vậy.
Tôi bật cười chua
"Quả nhiên là đang nằm mơ. Hoặc anh đang mơ, hoặc là tôi đang mơ."
"Hứa Dật Thừa, đừng nhìn tôi như tôi sắp không ra anh rồi."
ngẩng lên, muốn nói điều gì đó, nhưng đúng ấy — điện thoại tôi đổ chuông.
Tôi đưa ngón trỏ đặt môi, hiệu hai họ im lặng.
"A lô, bà có gì vậy ạ?"
"Hoan Hoan à, cái đứa nhỏ này… sao cháu không trước là em gái cháu cũng sẽ đến? nhà chuẩn bị gì cả."
Chỉ một câu nói thôi, mắt tôi sầm lại, mấy lần hít sâu mới có tìm lại giọng của mình.
"Bà ơi… bà cô ta vào nhà rồi sao?"
mà… ủa? Nó bảo là cháu biết mà. Không phải cháu biết sao?"
Tôi chưa kịp đáp lại, đầu dây bên kia vang lên tiếng sột soạt.
Ngay đó, giọng Hứa Ôn Diên ngọt ngào vang
ơi, em và bà đang đợi chị ở nhà nha~ Chị nhớ đến một mình đó, nhanh lên nha~ hì hì——"
Trạng thái của cô ta rất bình thường. Sự phấn khích trong giọng nói không thể che giấu nổi, theo vẻ điên
"Được! Tôi về ngay một mình! Hứa Ôn Diên, cô sẽ chăm sóc bà cẩn thận chứ? Sẽ không để bà thương đúng không?"
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, dịu giọng dỗ dành cô ta.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, cuối cùng trả lời:
"Tất nhiên, chỉ cần quay bà sẽ được an
Cuộc gọi vừa kết tôi lập tức chạy thẳng ra đậu xe.
Hai người đàn bị tôi hất văng ra, nét mặt đều hiện lên vẻ ngỡ ngàng giống nhau.
"Hoan Hoan, đi vậy? Đừng đi mà!"
vừa gấp giận, tát thẳng một cái vào mặt Dật Thừa khi anh ta cố giữ tôi lại.
"Tránh Hứa Dật Thừa, tôi hỏi anh — có phải anh đã dẫn em anh đến đây? Rốt cuộc người đang gì?"
gái tôi? ý em Ôn Diên á?"
Lời dứt, Phó Khiêm Nhiên, người nãy giờ vẫn lặng, đột nhiên kích động lên
thể nào! Rõ ràng cô
Nhiên!"
Hứa Dật Thừa ngắt lời anh ta, nghi trong lòng tôi càng thêm nặng nề.
Tôi giận dữ trừng mắt nhìn Dật Thừa:
"Em gái anh đang ở bà Tề! Tôi nói cho anh biết, Hứa Dật — nếu bà có bất kỳ chuyện gì, tôi nhất định sẽ liều mạng đổi mạng với con đó!"
Lời nói cứng rắn như đinh đóng cột. Cuối cùng, hai người bọn họ chịu nói thật với tôi...
Họ rằng — Ôn Diên thật không nên xuất hiện ở đây.
Nửa tháng trước, Hứa Dật Thừa đã đưa ta nước ngoài.
Ngay sau khi tôi rời đi, có lẽ cô ta nghĩ rằng không cản đường nữa, cùng có thể cùng Phó Khiêm Nhiên song trọn đời.
Lần đầu tiên, cô ta bày tỏ thẳng thắn lòng tham và khát vọng của mình, vui vẻ nói Phó Khiêm Nhiên:
"Chị em đi rồi, anh vẫn còn em mà. Em yêu chị ấy, đừng chị nữa. Anh hãy yêu em đi, cưới em nhé!"
Ánh mắt Phó Khiêm Nhiên nhìn lúc đó — giống đang nhìn con quỷ.
Ngay Hứa Dật Thừa, người luôn chiều chuộng cô cũng phải sờ ngạc.
Lúc đó, phu nhà họ Phó — mẹ của Phó Khiêm Nhiên — đang đến nhà họ Hứa để bàn lại tổ chức lễ.
thấy vậy, bà chỉ bật cười khinh bỉ, liếc nhìn Diên, rồi quay sang Hứa Dật từ
"Con chim cu gáy chiếm tổ, cuối cùng cũng đẩy con chim nhỏ ngoài cho rồi. Thật đáng mừng, đáng mừng!"
Chỉ một câu ấy, khiến sắc mặt cả ba người lập tức biến đổi.
Nhưng sau phu nhân họ Phó bật giận dữ chỉ vào Phó Khiêm Nhiên mắng:
"Đồ đầu óc mỡ! Mẹ ba con cả đời, sao lại sinh ra đứa ngu dốt như con vậy hả!"
"Mẹ với ba con đã con bao nhiêu lần? Con chẳng bao giờ nghe! Cứ nghĩ chúng ta đang kiểm soát con! Mẹ… mẹ không nên thuyết phục Hoan Hoan cưới không xứng với nó!"
Bà khóc vừa bỏ ra khỏi nhà.
Chỉ lại Hứa Dật Thừa và Phó như vừa tỉnh mộng sau cơn mê.
Và... Hứa Diên vừa khóc vừa nói rằng nhân họ Phó ghét cô ta vì cô ta là con nuôi.
Nhưng lần Hứa Dật Thừa không còn nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ta nữa.
Thay nhanh như anh ta liên hệ trường học ở nước ngoài và đưa cô ta đi ngay lập tức.
Dật Thừa vừa lái xe, vừa kể cho tôi nghe chuyện đã xảy ra trong gian qua.
Ngồi ở ghế sau, Khiêm Nhiên tay càng lúc càng chặt, cuối cùng không chịu chen vào:
"Hoan Hoan, anh thật sự yêu em, trong lòng anh trước đến có mình Anh chỉ là… thấy Ôn Diên là trẻ mồ côi nên mới thương hại ấy!
im đi!"
Tôi vì lo cho bà Tề, trong lòng rối bời, chẳng buồn nghe anh ta nói nhảm thêm một câu nào.
tôi quát, hai người họ cũng biết điều mà im
Lúc xuống xe, cả hai tranh nhau đòi đi theo tôi lên nhà, nhưng đều bị từ chối.
Tôi không để bà Tề bị liên lụy, dù chỉ một tôi.
Tay Phó Khiêm run rẩy khi mở cửa anh ta vẫn nói:
"Hoan Hoan, anh—"
"Đừng nói nữa, tôi chẳng cần lời xin lỗi của anh."
Tôi một mình bước mở cánh cửa vốn đang khép chặt.
Dù đã chuẩn bị sẵn lý, nhưng lúc bị Hứa Ôn Diên siết chặt cổ bằng sợi dây, tôi vẫn không kinh hoàng.
Trong góc phòng, Tề bị trói chặt bằng dây thừng, bất động toàn...
Tôi mắt đỏ hoe, vùng vẫy điên cuồng:
"Cô đã làm bà rồi!"
"La gì mà la? Tôi chỉ bà uống ít thuốc ngủ để khỏi lải nhải!"
Nhìn kỹ lại, ngực bà Tề vẫn còn nhấp nhô nhàng — tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm...
ơi, chị gặp anh trai và Khiêm Nhiên rồi
Tôi lập tức cảnh giác, vội vàng phủ
"Chưa đâu, họ không đang ở cô sao? Cô đến làm vậy?"
Không biết cô ta có tin không, chỉ biết — sợi dây siết cổ tôi vẫn cứ càng càng chặt.
à, chị nói xem, sao mạng chị tốt đến vậy?"
"Vừa sinh ra, chị đã tất cả. Ai cũng nâng chị lòng bàn tay, cưng chiều như châu báu!"
tôi đã ngừng bôi nhọ, vu oan cho chị trước mặt họ, thì cùng… họ vẫn yêu chị nhiều hơn!"
bị cô ta siết đến mức thở nổi, tay bị ngược ra sau, chỉ có cố ngửa cổ ra sau để giành lấy chút không khí cuối cùng.
"Cô… khụ… rõ ràng là Họ… họ tôi nhiều ở chỗ nào? Từ nhỏ đến lớn… khụ khụ… họ chỉ tin cô, chỉ bênh vực cô, tất cả cảm… dành cho cô—"
"Câm miệng!"
Cô ta gào lên như kẻ điên, siết ngày mạnh.
"Yêu tôi Đó rõ ràng thương hại! Mấy người nghĩ tôi không nhìn à?!"
"Trong mắt chỉ có đồng cảm, chỉ xót! Mỗi lần tôi giả vờ đáng thương đều là tự xé vết thương ra mà đổi lấy!"
"Tại sao? sao chị không cần gì cả… lại có biết bao người yêu thương chị?!"
"Chị xem đi, ngay cả bà già chết tiệt này — chưa gặp chị được mấy lần — mà trước ngất còn lẩm ‘đừng làm hại Hoan đừng làm hại Hoan Chị yêu cơ mà! Chị đang cười tôi đúng không?!"
"Cười toán bao nhiêu cuối cùng vẫn thua chị, vẫn bị tất cả mọi người vứt bỏ! Hôm nay… tôi sẽ khiến chị mất đi thứ mà chị trân trọng nhất!"
Cuối cô ta buông tôi ra, quay người cầm lấy bật lửa trên bàn, từng bước về phía bà
Tôi gục trên sàn, ho khan không ngừng, dùng dao giấu sẵn trong tay áo cắt dây trói nơi cổ tay.
"Hứa Tận Hoan, tôi muốn chị phải hối hận suốt
Ngay trước khi ta châm lửa đốt áo bà, tôi cuối cũng thoát ra được, lập lao tới ngã cô ta xuống đất.