Nhưng trong thì đến mức chảy: “Anh chính là phần bù đắp tuyệt vời nhất với em rồi.”
Anh cười nhẹ: “Ở anh sẽ không để em phải chịu bất kỳ ức nào.”
Vợ anh quả thật không dám bén mảng tới nữa.
Câu nói tôi cả đời.
Khi con tôi hơn hai công cuối cùng cũng niêm yết thành công.
cổ phát hành cao gấp 12 lần, Trì Hướng Đông cùng cổ đông phất lên như diều gặp gió.
Có người bảo tôi bán cổ phần quá sớm, nhưng của tôi đã tăng theo giá kỳ quốc tế, chẳng kém ai.
Chúng tôi này mở tiệc ăn mừng, mọi chuyện tốt nối tiếp nhau. Còn bên Trầm Hoa ra chuyện.
Công ty nhỏ của Trầm Hoa hành ba năm nay coi thành công, tài khoảng 5 – 6 tệ.
Hai năm nay, liên tục có nhà đầu tư tìm đến, nhưng tôi thầm phá mà anh ta không hề hay biết.
Giữa tôi và anh ta, ân oán xem như đã xong.
Giờ công ty tôi đã niêm yết thành công, tài của Trầm Hoa cũng tăng — cộng lại tầm hơn 20 triệu.
Thế là, lại có người không ngồi yên.
Hà Tử Ninh "xuống núi hái đào", chủ động quyến rũ, Trầm Hoa ngoại tình.
Lúc Trầm Hoa và Lục An Nhiên đang hẹn hò ở bãi biển, định cầu hôn, lại bị Hà Ninh gọi
lại Lục An Nhiên mình quay về — không đã xảy ra chuyện gì, nhưng khó khăn lắm mới mang thai, lại một sảy thai.
Lúc tôi đi siêu âm đứa thứ hai, gặp Lục Nhiên đang nằm viện.
ta đứng ở cửa sổ sảnh chính thanh toán, vừa thấy thì nắm lấy tay tôi, giọng ngào: “Chị ơi, có thể khoa nội trú thăm em được không? Đi thang máy từ phòng khám lên tới.”
đến mức tôi cũng gật đồng
nữa gặp Lục An Nhiên, tôi suýt nhận ấy.
Tôi mươi tuổi, mặt vẫn trẻ như sinh
Lục An Nhiên nhỏ hơn tôi hai tuổi, mà trông già hơn tuổi.
Thời gian đổi ngôi, số phận đổi chiều.
Có cô ta cũng nhận ra điều đó — ánh mắt không tự nhiên như lúc gặp tôi ở tiệc liếc trộm tôi không thôi.
Sau lưng tôi còn có vệ sĩ theo cùng khí chất phu rõ mười
Cô ta chớp mắt, gằm xuống.
Rồi bất ngờ nhào vào tôi khóc nức nở.
“Chị Chu, em sai rồi, sai hoàn toàn rồi. Em không nên theo một kẻ vong ân phụ chịu em thật sự hối hận lắm.”
nói thương, khiến người cũng phải chua xót rơi nước mắt.
Vệ không rõ mối quan hệ giữa tôi cô ta, vì trách nhiệm nên lập tức can thiệp, kéo chúng tôi ra.
An Nhiên vội lau nước mắt, lấy một tỉnh táo.
Cô ấy khổ — một nụ cười thực sự cay đắng: “Lúc đó em ‘người khác bỏ thì em nhặt’, nhưng nào có dễ thế Khi có tiền, thì kéo em cùng khổ cực; tiền lại đi tìm ‘ánh trăng trong lòng’. Chị ơi, thật sự rất hối hận…”
Nói đến đây, cô ta lại gục xuống mà òa.
Lúc này Trầm đột ngột vào, cửa đang giọng Lục An Nhiên lại lớn, không biết anh ta nghe được bao nhiêu.
Ngay trước mặt yêu cũ như tôi, Trầm Hoa mất sạch thể diện.
phụ nữ lại bên anh ta thì thua đau đớn, còn người đã rời bỏ thắng.
Hoa run bước tới, Lục An cầm lấy cốc bên ném mạnh xuống chân anh ta: “Cút đi! đến đây làm gì? Xem tôi như trò cười à?! Chưa đủ thảm hay
Mắt Trầm Hoa đỏ hoe, nỗi đau và hối hận hiếm có: “An Nhiên, anh không đâu hết, anh sẽ ở đây, em và con.”
Lục An Nhiên phá lên, tiếng cười mang theo dại: “Con? Con nào? Con tôi đã tế cho tình yêu của người rồi! tình của tôi vứt cho chó ăn! chính là kẻ thất bại triệt để!
“Tôi cùng dưới tầng hầm, ngày nào cũng ăn mì thai rồi vẫn phải làm hai công việc một ngày. Tôi là đồ ngu, đáng Nhưng con tôi thì sao?”
Cô lại chỉ về phía tôi, ánh mắt điên cuồng: “Người ta minh, nhìn xa trông bỏ chạy từ sớm, để lại đống đau khổ này cho đứa là tôi gánh chịu. Tôi dám đọ với người ta, tôi lấy gì mà chứ? Tôi đúng là một trò hề!”
Vệ sĩ lại một lần nữa kéo tôi ra
Trầm Hoa lao tới ôm lấy cô ta, vẻ mặt thống khổ: “Tất cả lỗi của anh, lỗi anh. Mình kết hôn đi. Rồi mọi thứ ổn thôi.”
Tôi nhìn Trầm Hoa mà muốn nôn ngay tại chỗ, phản ứng thai nghén lại nặng hơn.
Tôi vội vàng rời khỏi nơi thị phi.
Lên xe rồi, tôi chợt nhận ra — lúc nãy tôi điều muốn nói, nhưng đã bị Trầm Hoa cắt ngang.
Thế là nhắn tin cho Lục An Nhiên:
[Có thể hoạn nhưng đừng bao giờ vì đàn ông. Hy sinh thân để hoàn thành người khác — đó là loại quan hệ tệ hại nhất. Hắn lên được mây xanh, em mãi đứng yên chờ hắn báo đáp, lấy lòng tin vào bản chất con để đánh cược — là em đang cược bằng chính
[Một mối hệ tốt là phải cùng nhau bộ. Dù là sớm, cũng phải vậy. Có người cùng nhau thi đỗ đại học, có người lại phá hủy cả tương lai.]
[Đừng chạy bộ bên lề, phải luôn luôn ở trong đường đua.]
Có vài lời, tôi không nhắn, để tránh “ném đá”.
Tôi chọn phù hợp, cho An Nhiên:
“Chị em mình phải học cách dừng lỗ đúng lúc. lấy lại những gì thuộc về em, rút ra càng sớm càng tốt.”
Đầu dây bên kia, cô ấy như không còn sức, miễn đáp:
“Nhưng em quá sâu chi phí chìm quá
“Nhưng em mới tuổi…”
Hoa nói, sẽ em…”
còn có thể nói gì đây?
Rồi… rồi sau đó, đám cưới bị kéo dài mãi.
Đến khi con gái tôi chào đời, họ mới có
Một đồng nghiệp cũ đến chúc mừng con, nhân tiện báo tin — Lục An Nhiên cùng cũng chờ được ngày “mây tan trăng sáng”.
Nói rằng Hà Tử Ninh — con thứ 13 năm — cuối cùng đã thất
Nhưng tôi biết trong lòng: Hà Tử Ninh không phải thất bại, là rút lui.
Gần đây ty ban hành một sách: khi công niêm được hai năm, cổ đông là nhân không tiện bán cổ phần, mà phải rút dần theo tỷ lệ trong vòng 20 năm.
Tài sản của Trầm Hoa không thể chuyển ngay thành tiền, giấc mơ đời giấc mộng hão huyền. cuộc có đủ đầy, anh ta vẫn mãi thuộc tầng trung lưu.
Tiểu tam sau khi cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng đã buông tay.
Dù sao nếu công ty nhỏ của Trầm Hoa lỡ mà phá sản, ta là người “gánh cục nợ” đấy.
là điều những “tiểu tam” như Hà Tử hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Lục An may mắn ở chỗ: Trầm Hoa vẫn chưa đủ giàu.
Những điều này liên quan đến bí mật công ty, tôi không thể tiết lộ.
Một đồng cũ thiết với tôi, không dè mà nói: “Tôi Lục An Nhiên theo Trầm Hoa chịu khổ như vậy, dù có kết hôn rồi cũng chưa có kết quả tốt. Chị Chu sao?”
nghĩ sao ư? Người thất đương sẽ có nghiệm và học.
“Cùng nhau chịu khổ thì phải song hành ngang hàng. Nếu ở vị thế quá yếu, chỉ có thể cố gắng đến kiệt đóng góp, thì thà từ bỏ còn hơn. Sau này dù có giàu sang thế nào, tôi cũng không kiểm tiền, cũng không kiểm soát được người ông đó — thất bại chắc chắn.”
Đừng là người chạy bên phải luôn đường đua.
Dù sao thì... người ta cũng cưới nhau rồi, tôi phải giữ lời của mình.
Sau khi gửi phong bì mừng, Lục An Nhiên nhắn lại đầy lễ
[Chị Chu không giận
Tôi đáp:
[Chị giận gì chứ?]
Lục An lại tiếp:
[Em... lại không nghe nữa
Tôi:
[……]
lại
[Em không có gì là hạnh phúc chỉ là những năm tháng hy sinh một lời giải Chị ơi, có phải em đang chấp không?]
Xin nhé bé ơi, chị không phải chuyên gia cuộc sống, cũng chẳng cố vấn tình — những người có thể giúp, cuối cùng rất hạn.
Chỉ có người biết tự được cứu.
Thời gian như nước, cuốn trôi – hận, cũng khiến những gương mặt quanh mình dần trở mơ hồ.
Năm tôi ba mươi ba tuổi, bất ngờ mang thai lần Tôi nghĩ chồng bốn mươi hai chắc không dễ con nữa — ai ngờ lại sơ
năm này tôi dốc sức quá nhiều, những sơ suất như thế này đâu phải lần đầu.
Ngày nhận kết mang thai, tôi cũng đồng thời nhận tin nhắn từ một đồng nghiệp cũ ở TS:
[Chị Chu, em việc rồi. ty có người giở trò, em đắc tội với Bên cạnh Trì tổng xuất hiện “yêu tinh” — trợ lý của anh ấy. Con nhỏ đó ra vào tổng giám đốc như chốn người, nhiều người trong công ty phải nhìn sắc mặt nó mà sống, còn em thì không chịu luồn cúi nên gạt ra ngoài. Nó thật sự rất được sủng ái, khiến Trì tổng như “hôn quân” vậy —]
Không trách được mấy lần gần đây cho Hướng Đông mà anh không máy — giờ thì mọi chuyện đều rõ ràng.