Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

Tôi cơ hội, lại đề ly hôn, Hướng Đông vẫn không đồng ý. “Phúc khí thê” làm anh ta mê muội.
Tôi thay đổi chiến thuật, đem ra bát “canh gà tâm linh” học theo “ưu của Trầm Hoa, nói ngon ngọt:
“Hướng Đông, Trì tổng… Em muốn hỏi anh, anh còn nhớ lý do ban đầu chúng ta ở nhau không?”
Anh ta gật đầu, ánh mắt mơ hồ.
Gái đẹp vây quanh rút cạn sức lực anh, tiệc tùng rượu chè ăn mòn lý trí.
Lý do ban đầu? Anh ta đã quên từ lâu.
Tôi tục thuyết phục:
“Ngày chúng ta đến với nhau là để khiến nhau hạnh phúc. Giờ đây, người có mang hạnh phúc cho anh đâu còn là em nữa. Còn chỉ mang lại cho em đau khổ.”
“Giữa đêm lạnh em thao thức, bị dày vò tuông, hận, cô đơn... Những cảm xúc tiêu đó đi lặp lại.”
“Còn anh thì sao? Có bao giờ có ý định quay đầu? Không hề — ngược anh càng càng rời xa em.”
em cầu xin vì chút tình xưa nghĩa cũ, vì những ngày tháng từng đẹp đẽ, buông tay em đi. Hãy để em tự do, vì cuộc nhân này chỉ khiến em lạc lối và ngày càng héo mòn.”
“Nếu em cũng ngoại tình, thì cả hai đều không còn trách nhiệm gia đình, chỉ khiến con cái có cái nhìn lạc. Em anh cân nhắc túc.”
Có lẽ là vì còn lưu luyến chút tình cũ, hoặc cũng có thể tôi ngoại tình làm hỏng nề nếp gia đình, cuối anh ta vẫn theo tôi — vào đơn hôn.
tâm nói, tấn công vào tâm lý là chiêu thừa. không thành, tôi kế tiếp theo và kế cuối — May là không cần phải tới.
chia khiến tôi hài lòng. Lấy được một nửa tài sản anh ta là thể, bởi phần lớn tài đều tập trung vào cổ phần công ty, mà đó lại tài trước hôn
Công ty niêm sau khi cưới, nên giá tăng vọt cổ phiếu có phải là tài sản chung hay không — điều này gây tranh cãi. Tôi chẳng dưa làm gì.
Bốn đứa con được ông nội yêu quý, nên khi hôn, họ đã giúp tôi giành được một phần cổ phần từ Trì Hướng Đông, để sau con trưởng thành sẽ chuyển cho các con.
Tôi cũng lấy phần thuộc về
Quyền con nằm ở nhà Trì, nhưng tôi được quyền sống cùng các con đến khi chúng trưởng thành, theo kiểu cùng sóc. ly hôn là hình thức, chứ rời khỏi nhà.
Nhưng ly đối với tôi rất quan trọng. Tôi mới 37 tuổi, ở viện sản khoa, phụ nữ 35 tuổi sinh con đầu lòng đâu gì.
Tôi còn trẻ, vẫn đầy nhiệt huyết với cuộc sống.
như một cuộc phiêu vĩ đại, đã quen sống giữa sóng gió, thì sao còn biết sợ?
nửa năm sau ly hôn, Trì Hướng Đông bắt đầu hối hận.
lẽ khi rời xa “mỏ neo” anh ta mới thấy như trôi giữa đại dương, không biết đâu là bến bờ.
Còn tôi? Làm sao có quay đầu?
Sau này, vì liên tiếp mắc lỗi trong công việc, Trì Hướng Đông bãi chức tổng giám đốc. Đàn ông đã ngoài 40, còn ánh hào quang đạo, cũng mất luôn sức hút.
Tiểu tam, tiểu tứ thấy còn hy vọng được cưới, lần lượt rút Rồi khi lại tìm anh ta vì bại bên ngoài, anh ta cũng từ chối.
thì anh ta bắt đầu sống điềm đạm, tu tâm dưỡng tính.
tôi, tuổi tác thì rỡ thanh xuân, sự nghiệp thì thuận xuôi gió.
Có người nói: “Tình cảm chị lận đận, hôn nhân có khuyết điểm, đời người chẳng trọn
Nhưng tôi nói: “Ngẩng đầu nhìn trăng, trăng tròn chỉ là khoảnh khắc. Phần thời gian, trăng đều khuyết. Cũng có thể chúng đang trên đường tiến tới sự viên mãn.”
Tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Lục An Nhiên trong hoàn cảnh này.
Liên lạc qua WeChat đã dừng mấy năm, lần cuối là khi gửi phong bì mừng cưới.
đây, cô ấy lại mắc ung thư dạ dày.
Tôi đến bệnh viện thăm, sắc mặt cô ấy trắng cười như ma nữ:
chị Chu chê cười rồi, giờ ngồi dậy cũng không nổi.”
Tôi đỡ cô ấy:
lên, tỷ lệ sót với ung cũng cao lắm.”
Cô ấy thở dài đầy chán nản:
“Thật à? Nhưng sống nữa.”
Thấy mày, cô ấy nói tiếp:
“Em còn trẻ lại không thể sinh con. Hà Tử Ninh lớn hơn chị hai tuổi mà còn mang thai Trầm Hoa bây chỉ mong em chết sớm cho rảnh nợ.”
Tôi lại và ngu của cô ấy, nên không đáp lời.
Trong phòng bệnh lạnh chỉ giọng nói thều thào của cô ấy vang
“Kịp dừng lỗ, kịp thời dừng lỗ… Giá như có thể làm lại. Em Trầm Hoa chịu khổ, phá hỏng cả sức khỏe. Giờ thì hay rồi, ánh trăng lòng anh mang thai, giấc mơ thành thật rồi.”
“Sau này em chết, tài đều là của bọn họ. Chu chưa nhỉ, Hà Tử Ninh ly hôn rồi, cưới phải đại gia rởm, ly hôn chẳng được gì. Nhà mẹ đẻ cũng bị lừa, đổ tiền vào cổ phiếu rồi cháy sạch.”
“Chị gia nghiệp lớn, chẳng để số tiền nhỏ bé này đâu, nhưng với Hà Tử thì đó là cả cứu mạng, nghèo đấy.”
mình chuốc họa thì chẳng ai cứu được.” Tôi không bình luận gì thêm.
Cô ấy tiếp tục thở
“Mỗi lần tới bước ngoặt cuộc đời, chị đều khuyên em. Sao em cứ không nghe vậy? Em đúng là đầu đâm tường mới chịu tỉnh, nhưng… cái giá lần này đắt.”
Nói xong, lại òa lên khóc.
Tôi chỉ biết an ủi:
“Chị cũng đâu sống dễ dàng gì, chẳng đủ tư cách làm thầy Trước đây nói là nghĩ mình giỏi, giờ xem như bị vả vào rồi. Đời người khổ vậy đấy, ai được đâu.”
Cô ấy lắc sắc bỗng nhiên bình thản, như đã khỏi cuộc chơi:
“Cũng là cưới, là ly hôn, em mất hết. Còn chị, dù là kết hôn hay hôn, đều trở nên tốt hơn, tài đầy là người chiến thắng đích thực.”
“Chị xem, mới 37 tuổi, mà ly hôn thì đàn trẻ xếp hàng theo đuổi cũng nên. Bốn đứa con đều trong tay, nhà chồng cũng chẳng dám coi thường.”
“Thật tốt… Không như em, đời này là giấc mơ hoang đường.”
Tôi nắm chặt tay cô ấy, hy cô ấy có thể lấy lại tinh
Lục An Nhiên chỉ nói:
Chu, em phải nhanh chóng kiện Trầm Hoa để ly hôn, đòi chia nửa tài sản để dưỡng cha mẹ. Trông vào lương tâm của Trầm Hoa, cuối cùng chỉ là tay trắng. không thể để cha mẹ rơi vào cảnh phải tranh chấp tài sản.”
“Gặp Trầm Hoa là sai lầm lớn nhất đời em.”
Nhưng trong lòng tôi muốn nói:
Không biết đúng lúc, mới là thất bại lớn nhất của Em không tin vào bản thân, không tin rằng “người làm trời
Đặt hy vọng lên người đàn ông, mới thất bại lớn nhất của
Huống hồ, phần lớn tài sản của nhà họ đều là nhân Trầm Hoa, dù An có thì số tiền chia cũng không nhiều.
Những này, tôi không nói trước ấy.
Trên đường trong an định lạ thường.
đã tránh được Trầm Hoa, né được Trì Hướng
Cuộc đời không phải chỉ là nhịp yêu” hay “hối hận màng”, mà là một hành những khúc quanh hình chữ S.
mắn thay, tôi luôn tiến lên theo vòng xoắn ốc.
từng hạ thấp bản chưa tự khinh mình.
Điều tôi không thể ngờ được là: Trước Lục An Nhiên đời, cô ấy lại dám “chơi lớn” — giết cả Trầm Hoa và Hà Tử Ninh.
Thật không biết nên gọi là may mắn hay bất hạnh, hai người lại không hẳn.
Lục An Nhiên cho Trầm Hoa uống thuốc độc, vì liều lượng không đủ, không nhưng khiến toàn bộ cơ quan nội tạng bị suy kiệt, cả đời sau phải sống nhờ ống
Hà Tử Ninh thì bị đập vỡ đầu, do An Nhiên sức nên vẫn giữ được nhưng gương mặt biến dạng trọng, phẫu thuật thẩm mỹ cũng không cứu vãn — đi đóng phim kinh dị khỏi cần hóa trang.
Lần đầu tiên, có phần kính nể Lục An Nhiên, có xót xa.
Đồng thời, tôi cũng kinh ngạc khả năng tiên đoán của chính mình.
xưa, khi Trầm Hoa “anh hùng cứu mỹ nhân”, trong phòng bệnh, tôi đề nghị chia — và nói một câu:
Hoa phụ thành của tôi, Hà Tử phụ lòng chân thành của anh. Kẻ nào lòng khác, sẽ chẳng có kết cục tốt. Sớm hay muộn mà thôi.”
Mười năm lời tiên đoán ấy… đã ứng nghiệm.