00:00:59
00:00:58
00:00:57
run rẩy tay gắng tháo dây trói. Nhưng quả bom trên người con trai thì toàn thể tháo được.
Âm thanh đếm ngược cứ lên bên tai, như một tuyên án tử
Nước mắt tôi rơi lã chã, chỉ mong người bị trói là tôi không phải con.
đừng mẹ cứu Mẹ nhất định sẽ không để gặp chuyện gì…”
Gương mặt con trai đã tái nhợt, khóc vừa nói từ biệt.
“Mẹ, mẹ mau đi đi, đừng tháo nữa. Được làm con của mẹ trong đời này, con hạnh phúc. Còn bố, bố mẹ có thể thêm em, đừng buồn vì con…”
Cho đến cuối, con vẫn không biết chính là người bố mà yêu
Nước mắt tôi không rơi, cảm xúc gần như đổ. Tôi gọi điện cho Cố Cảnh Thần cầu cứu.
“Anh cho tôi biết, cắt dây nào mới được quả
Cố Cảnh Thần cười một tiếng, trong giọng nói cả sự giận dữ đè nén.
“Màu đỏ, dây
giây sau, điện thoại đã bị ngắt.
Tôi nhìn thời trên đồng hồ đếm ngược, tìm ra dây màu đỏ rồi dốc toàn lực cắt đứt.
Dây đỏ bị cắt — ngay tức “ẦM” tiếng nổ lớn vang lên, sóng xung kích hất tôi bay xa ba mét.
Tôi mặc kệ cơn đau trên mắt tìm con, nhưng trước mắt chỉ toàn một màu đỏ máu.
“Con ơi——————!”
Tôi không sao lại thế này. Rõ ràng tôi đã cắt dây đỏ như lời Cảnh Thần
Tôi bò đến ôm lấy thể be bét máu thịt khóc đến nghẹt thở.
Trong khoảnh khắc cuối con đẩy ra. Nhưng bây giờ, tôi có thể trơ mắt nhìn con nằm
Tôi cố gắng hết sức cõng lên, gọi cấp rồi loạng choạng chạy ra đường.
Bác và tá nhanh chóng đến Nhìn thấy tình trạng của con tôi, ai nấy đều sững sờ kinh hãi.
“Mau! Đưa vào cấp cứu!”
Tôi ngồi trước cửa phòng phẫu thuật, y tá muốn vết thương cho tôi tôi đều từ chối.
Trong lòng tôi không ngừng cầu nguyện, sẵn đánh đổi sống của mình để con bình an vô sự.
thứ tôi được lại là báo nguy kịch.
Tôi quỳ rạp xuống đất, kéo lấy ống quần bác sĩ, liên dập đầu van xin.
“Làm ơn, xin hãy cứu con trai tôi… Nó vừa thi đại học cuộc đời chưa bắt mà…”
Bác sĩ thoáng do dự, một lát sau mới
“Trường hợp này… chúng tôi thật sự không làm gì được. Chỉ có chuyên gia hàng đầu mới thể được bé.”
Tôi làm theo lời bác vội vàng đi tìm chuyên gia. đến tôi mới biết cả các gia đều đã bị điều đi khác.
Mà ra lệnh điều đi — là chồng tôi, Cố Cảnh Thần.
Tôi không biết nên khóc hay nên tay run rẩy, một lần gọi điện cho Cố Cảnh Thần.
2
“Cố Thần, con trai đang kịch cần cấp cứu, anh mau cho chuyên gia—”
Lời tôi còn chưa nói hết thì đã bị anh ta lùng ngắt lời.
“Giang Trừng Ý, em nói cũng nên có giới hạn. Đừng lấy con ra làm cái cớ để lừa tôi về nhà.”
Tôi vọng cầu xin: “Tôi nói thật, con bị bom làm bị thương rồi!”
Giọng của Cố Cảnh Thần càng lạnh hơn.
rồi! Những quả đó là giả, làm sao có thể làm nó thương? Em đúng là người đàn bà không từ thủ đến cả chuyện cũng bịa được!”
sau đó, điện thoại bị máy một tàn nhẫn.
Tôi gọi lại, máy đã tắt.
Tôi cầu xin rất lâu, đến mức đến rớm máu, vậy mà không thể mời được chuyên gia đến cứu con mình.
Quay lại phòng bệnh, nhìn con nằm giường, toàn thân còn chỗ nào lành lặn, tôi òa khóc nức nở.
“Con trai… xin là mẹ vô dụng…”
Mẹ không được con.
từ nhìn về phía tôi, môi mấp
ghé sát lại mới được giọng nói yếu ớt.
“Mẹ… đừng buồn… con không đau
“Bố… đâu rồi… con muốn… nói chuyện với bố…”
“Nếu… không nói bây có lẽ… không kịp nữa rồi…”
Tôi không ngừng rơi nước mắt, cũng không nói cho biết sự
Nếu để con chính mà con yêu thương lại vì một phụ mà cho nổ bom làm con thương… thật quá nhẫn.
Rõ ràng con là đứa mà Cố Cảnh Thần từng mong chờ biết bao mới có được.
Rõ ràng ba chúng tôi từng hạnh phúc như
Tôi không hiểu vì sao mọi chuyện lại trở nên như thế này.
Tôi lấy điện thoại gọi cho Cố Cảnh Thần, máy. Tôi gọi cho trợ lý của anh ta, cuối cùng cũng người
Tôi nghe thấy giọng nói bên kia:
“Cố tổng, là điện thoại của phu nhân, ấy nói thiếu gia chuyện nói với anh.”
Giọng Thần lên phiền muộn: “Lại là cái cớ của cô ta, sau này điện thoại của cô ấy thì cứ hết đi.”
Tôi muốn nói không cái cớ, muốn nói thật sự sắp không qua khỏi.
Nhưng nói một lời, điện thoại đã bị cúp mất.
Tôi quay lại, nhìn ánh mắt tổn thương của con trong lòng như bị ai đó xé toạc.
“Bố… không muốn nghe sao… có phải… vì con trước thi không tốt
“Mẹ, mẹ giúp con… nói với một xin
“Mẹ bố biết… con chết rồi… liệu có buồn vì con không?”
nghe nói mà tim đau như thở.
Con trai luôn mong được bố công nhận, nên mới gắng tập vậy.
Nhưng trái tim của Cố Cảnh Thần từ lâu không còn dành cho con nữa.