Quá trình điều trị vì không chuyên cứu chữa, nên chỉ có thể chờ chết.
Lúc này, Cố Cảnh mới nhớ lại những lời tôi đã cầu xin qua điện thoại — và cuối cùng cũng hiểu, tất cả những gì tôi nói đều là thật.
Ngay cả cuộc gọi cuối cùng con trai cho anh anh cũng đã tay từ chối.
Gương mặt Cố Cảnh Thần trắng bệch như tờ giấy.
Anh lại nhớ đến lúc tôi hỏi dây để cứu — và anh, chỉ tôi nói dối, đã lạnh lùng buông ra một chữ “đỏ”…
Con trai, con trai… chính anh hại
chẳng phải bom là giả sao? Sao lại ra thế này?
Cố Cảnh Thần ôm ngực, cảm giác như bị nghẹt thở. Gân xanh nổi đầy trên trán, anh trừng trừng nhìn lý:
“Đi tra! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, tại sao lại biến thành thật?”
tra rõ ràng cho tôi, từng chi tiết một!”
Trợ lý rời đi, còn Cố Thần vẫn chìm trong nỗi đau mất con thể ra.
Anh bắt nhớ lại cả mọi chuyện xảy ra…
thiêu tro cốt của con trai, phá hủy linh đường, tin tôi nói, mắng tôi kẻ dối trá, nghi tôi cùng bày trò…
Anh lại khoảnh khắc dấn vào biển lửa, với ánh mắt đầy vọng.
Nhưng… anh thật sự không biết — không hề biết tất cả đều là
Nếu biết… sao anh có thể bỏ mặc
Anh lại nhớ đến tiếng van xin vọng của tôi, nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của chính mình.
7
Cố Thần cảm thấy như ngừng thở một
Anh đã hại chết người phụ nữ mình yêu suốt bao năm — và cả con trai mình.
Nỗi hối hận như sóng thần dâng trào, nhấn chìm toàn bộ trí của anh.
Tô Nhuận Nhuận đẩy cửa bước vào, thấy anh quỵ xuống sàn vội chạy đỡ.
“Cảnh Thần, anh sao vậy?”
Những ngày qua luôn là Tô Nhuận ở bên cạnh chăm sóc anh, từng chút một đều cẩn thận chu đáo.
nhưng giờ nhìn thấy Tô Nhuận Nhuận, điều đầu tiên hiện trong đầu Cảnh Thần lại là chuyện anh đã điều hết chuyên gia của bệnh viện để kiểm tra khỏe cho cô ta.
Chính điều đó, con trai anh mới được cứu và phải chết một cách tuyệt vọng.
Đây là của anh không nên đổ lên đầu Tô Nhuận không thể không oán hận.
Cố Cảnh Thần rút tay mình lại.
“Anh sao. Em về trước đi.”
Tô Nhuận Nhuận sững người, ánh mắt thoáng qua chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã đổi thành vẻ lo lắng.
“Cảnh Thần, em biết những ngày này trong anh rất đau khổ… Em sẽ luôn ở bên anh. Dù cần em lúc nào, cũng sẽ ở
Cố Cảnh hơi mềm lòng, giọng điệu cũng dịu lại một
“Ừ, biết. Em về nghỉ đi.”
Trợ lý động rất chỉ sau hai ngày điều tra rõ mọi chuyện giao bằng chứng cho Cố Cảnh Thần.
bom đúng là đã người khác tráo đổi thành thật, người đó bị bắt, chờ ngài xử
“Đây còn có hai đoạn video — là về thiếu gia và phu nhân tại bệnh viện.”
Cố mở video lên, đoạn đầu cảnh tôi cõng con trai đến bệnh viện.
thân tôi máu, còn con trai thì thân nát bươm, không nguyên vẹn.
Tôi khó nhọc cõng con vào viện, dưới không ngừng dập đầu van xin bác sĩ con.
Video chân thực tàn khốc bất kỳ mô tả nào. Cố Cảnh Thần chưa từng nghĩ con trai anh đã từng đau đớn đến mức ấy.
Xem nửa đoạn, anh đã không dám nhìn nước mắt lã chã khi nhắm mắt lại.
Một lúc sau, anh tiếp mở đoạn thứ
tôi bị vệ sĩ ép quỳ trong hành lang bệnh viện.
Tôi bị đá vào đầu gối hết lần này đến lần khác, lại cứ gắng gượng lên. Dưới đất đã nhuộm đỏ
Cố Thần kinh hãi tột độ.
“Sao lại thế này? chúng dám làm vậy?”
Anh chỉ ra lệnh ép quỳ, anh không hề biết họ đã hành hạ tôi như
Bàn tay anh siết chặt, sắc mặt u ám đến cực điểm.
“Lôi hai tên đó tới đây! Chúng dám đá vào đầu gối của phu thì hãy gãy chính đầu của chúng!”
Hai vệ sĩ đánh đến thoi thóp được đưa đến, chân đã bị đập gãy, nằm co quắp như hai con chó chết.
Nhưng Cố Cảnh Thần vẫn chưa giận, anh nhấc ghế lên, ném thẳng vào đầu một tên — máu tung tóe.
Chỉ cần nhớ cảnh trong video, anh muốn giết
sĩ đã gần như bất tỉnh, nhưng vẫn không hiểu mình sai gì.
Cố Cảnh Thần cười lạnh, ném thẳng thoại chứa video xuống trước họ, rồi đá thêm một cú nữa.
“Còn dám tại sao à? Ai cho các người cái gan dám làm vậy với nhân?!”
Tên vệ sĩ chết lặng, cố gắng dùng chút lực cuối cùng phân
“Không… không phải tôi… tiểu thư Tô rằng… là mệnh lệnh của ngài…”
Cố Cảnh Thần đứng sững tại chỗ, cả đờ.
Trợ lý ngừng hai giây, cũng lên tiếng tiết một sự thật khác vừa điều tra được.
“Cố tổng… sau khi thiếu gia qua đời, nội tạng được hiến… là… ký tên xác nhận.”
Nhưng rõ ràng, Cố Cảnh chưa từng biết về chuyện này. Thế trong chuyện này hẳn đã có gì mờ ám.
Cố Cảnh Thần không cần suy nghĩ, lập phủ
8
“Không nào! Sao tôi có đồng ý hiến tim của Tiểu Ngôn chứ?!”
Bất anh nhớ đến xấp tài liệu Tô Nhuận Nhuận từng đưa cho mình…
Tay Thần siết chặt đến biến dạng — sự quá rõ ràng.
“Điều tra rõ cho — cô ta lưng tôi còn làm chuyện gì nữa!”
Một khi hạt nghi ngờ đã gieo xuống — nó sẽ nhanh chóng lan rộng và phát.
Và từng bí mật ẩn giấu phía sau cũng dần dần rõ.
Tô Nhuận bị đưa đến mặt Cố Cảnh Thần. sắc mặt u ám của anh, cô ta khẽ rùng mình.
Nhưng vẫn gắng dậy, nở một nụ yếu ớt:
“Cảnh Thần, có chuyện gì sao?”
Cố Cảnh Thần giơ tay tát thẳng cô ta một tát đến cô ngã nhào xuống đất.
“Là người hành hạ Giang Trừng Ý?”
“Là cô bắt tôi ký vào giấy hiến tim của Tiểu Ngôn?”
“Cô sớm biết con tôi chết rồi, là cô cho tráo bom!”
Mỗi một câu nói, anh lại một bước. mắt đến cực độ.
Sắc mặt Tô Nhuận Nhuận trắng bệch, nhưng trong lòng vẫn giữ tia hy
Cô ta đỏ mắt, quỳ gối, ôm lấy ống quần của anh:
“Cảnh Thần, em chỉ là… nhất hồ đồ… vì em quá yêu anh. Là anh người đưa em đi… em…
“Em xin lỗi, Cảnh Thần… Em cố ý hại chết Tiểu Em đâu người kia lại thay bom thật… Em chỉ muốn dọa Giang Trừng Ý một chút thôi…”