Tôi không trả lời anh, cũng không thèm nhìn cái. Chỉ khi anh nhận sự trừng phạt xứng đáng, mới điều tôi mỏi
Nhưng Cố Cảnh Thần vẫn lải nhải không ngừng, kể về sự ăn năn đối với con trai, kể nỗi nhớ tôi suốt thời gian
giờ mới hiểu mấy năm qua mình sai lầm đến mức nào… Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện để ai thay thế em.”
Giọng nghẹn lại:
“Chuyện con… thật sự xin lỗi… anh không biết, thật sự không biết…”
“Là Tô Nhuận lừa anh, là cô ta tráo bom…”
Tôi muốn nghe nữa. Dù giờ anh có nói gì đi nữa, không thể đưa Ngôn quay về.
Tôi tòa chứng, đồng tố những vi phạm pháp của Cố Cảnh Thần suốt những năm qua.
Vì nếu chỉ dựa vào cái chết của con, trong điều kiện ta không biết sự thật, thì chưa đủ để tội
Phải bằng chứng hơn nữa để khiến Cảnh không thể chối cãi. Nhưng cái chết của — là đòn chí mạng trong dư
Tội chứng rõ ràng, lại có lời khai từ tôi — vợ hợp pháp anh — Cố Cảnh nhanh bị tuyên án.
“Tội cố ý gây thương tích”, “tội vô ý làm người”, cùng với tội phạm kinh tế… nhiều tội danh cộng anh bị án hai mươi năm tù.
Ngay khi bản án được công bố, lập leo lên hot search.
Các từ khóa như: bom giết ruột”, “Vì tình nhân mà giết con “Cố Thần lãnh án hai năm”… tràn ngập mạng xã hội.
Và cùng với tai tiếng đó, công ty anh ta cũng sụp đổ chỉ một đêm, bị đối thâu tóm sạch sẽ.
thứ cuối cùng đã khép
Tôi không đến trại giam thăm anh, nhưng có người mang một tài liệu gửi đến cho Cố Cảnh Thần.
Đó là giấy báo tuyển đại học của Ngôn.
Con đạt 731 điểm, thủ toàn được Đại học Thanh – Kinh cùng lúc gửi thư mời nhập học.
Đáng lẽ ra, tương lai con phải rực rỡ và huy hoàng.
Nhưng tất cả — đều bị Cố Cảnh Thần hoại.
Anh đã tự tay giết chết con trai ruột của mình, cũng tự hủy hoại chính bản thân.
Tôi đến bên mộ con — là một mộ giả, từ quần áo con từng mặc.
Tôi ngồi bên đó thật kể cho con nghe về kết quả thi, về lời khen của thầy cô, và kể nỗi nhớ của mẹ.
ngồi mãi… khi tối đen nỡ đi.
sau, tôi nghe tin — Cố Thần đã tự sát trong tù.
giấy báo học của con, khóc suốt nhiều giờ, rồi kết mình.
Khi nghe đó, tôi không có kỳ phản ứng nào. Chỉ lặng lẽ thu dọn hành và rời khỏi nơi này.
Khi sống, con từng ước mơ được đi khắp núi sông của đất này.
Vậy nên — tôi thay con hoàn thành mơ ấy.
Tôi sẽ mang theo qua núi vạn sông.