1
Tôi khoác váy cưới, đứng ngay mặt hai người họ, chứng kiến cảnh Phó Cẩm Xuyên đưa luồn dưới lớp bó sát của Tần Uyển Uyển.
Một tay anh ta thô bạo xé toạc lớp tất ren đen, tay kia lại chặt lấy eo tôi.
“Dịch Hoan, thật
Uyển Uyển thỏa ôm lấy cổ anh ta, quỳ trên ngẩng đầu cười giễu cợt tôi:
“Cô Hà, cô là cô dâu xinh nhất mà tôi từng thấy đấy.”
Tôi mỉm cười nhạt, gật đầu đáp: “Cảm ơn.”
Ánh mắt lại xuyên qua người họ, đờ đẫn nhìn về xa xăm.
Đám em Phó Cẩm Xuyên chỉ biết lắc tặc lưỡi, lặng lẽ nhìn anh ta đầy nghi hoặc:
“Đã như vậy, sao còn kết hôn?”
Phó Cẩm môi nhìn ánh mắt chứa đầy yêu thương như sắp trào ra ngoài:
“Tôi yêu Dịch Hoan, nên dĩ nhiên phải cưới cô ấy. Tôi không nỡ làm tổn thương cô ấy, chỉ là tìm vài món đồ chơi để giải tỏa dục vọng.”
“Những này, Dịch Hoan cần, cũng sẽ không bao giờ biết.”
anh ta quét qua đầy cảnh cáo, khiến đám phải bặt, không dám tiếng.
Đám phóng viên giải trí tin tức kéo đến chật kín tiệm áo cưới.
Phó Cẩm buông Tần Uyển Uyển ra để ta vào phòng thay đồ chỉnh còn tôi thì bị đẩy ra trước ống kính chói lòa của đèn máy ảnh.
“Trời ơi, Dịch Hoan đúng là số hưởng, chỉ vì một lần liều mình cứu tổng giám đốc Phó trong cháy mà được cưng chiều suốt mười năm.”
“Nghe nói năm giám đốc Phó đều bỏ ra cả tỷ để phủ đầy hoa hồng trắng khắp phố vì cô ấy.”
đã là gì, nghe nói hôm bên cảng mới gửi tin về, tổng giám đốc chi hẳn mười tỷ để mua váy 'Lời Hứa' – bộ váy lớn nhất thế giới làm váy cho lễ cưới cô Hà.”
Trước đây, mỗi nghe lời này, lòng tôi luôn ngào xen lẫn chua xót.
Chua xót vì mình mù lòa, không xứng đáng với anh ta.
Ngọt ngào vì mười qua, ta yêu tôi như khắc sâu vào xương tủy.
Nhưng giây phút
Tôi nhìn thấy Tần Uyển Uyển lén chui vào phòng thay qua rèm mỏng là thân quấn lấy nhau.
Cả người tôi rẩy không ngừng dưới lớp váy cưới đồ sộ.
Trong gương, tôi trang càng, xinh đẹp hoàn hảo, cũng không thể che đi vẻ mặt tái nhợt.
Nỗi căm hận dâng trào như sóng biển, cuốn trọn tôi.
Phó Cẩm Xuyên, sao anh ta dám…
Cơn giận dữ khiến mắt tôi như mù nữa.
Phó Cẩm Xuyên xuất trong bộ vest mới, lấy trước ống kính.
“Cảm các phóng viên đã chờ đợi. Ba ngày nữa, rất mong được đón tiếp mọi người đến dự của và Hoan.”
Đám anh của anh ta đồng loạt hùa
đúng là xinh trời, chúc mừng tổng giám đốc cuối cùng cũng toại nguyện.”
tị với Hà Dịch Hoan thật đấy, một cô mù lại được đàn ông trẻ quyền lực nước cưng chiều đến mức ấy, đúng là sướng.”
Phó Cẩm Xuyên chen qua đám đông, cẩn thận dìu tôi ngồi vào ghế chiếc Maybach.
anh ta và Uyển Uyển thì leo lên ghế sau.
Tôi nhìn vào gương chiếu hậu, giọng run lên khẽ
“Cẩm Xuyên, anh đang ở vậy?”
“Anh ngồi sau xử lý việc. Đừng sợ, anh vẫn ở đây với mà.”
Cẩm Xuyên chăm chú nhìn vào màn hình laptop.
Tần Uyển thì tháo giày cao gót, dùng bàn mơn ngực anh
Thấy anh ta không phản cô ta chu môi đầy thách thức, cúi đầu cắn mở áo sơ của anh ta.
Một lời mời không lời.
“Chú Chu…”
Tôi gọi tài xế, tay nắm chặt mức đau rát lòng bàn tay.
“Làm ơn chạy nhanh hơn tôi thấy khó chịu.”
Khi cúi đầu xuống, giọt mắt âm thầm lăn đuôi mắt, rơi xuống thảm lặng lẽ.
Cảm nhận được điều gì đó không Phó Cẩm Xuyên cau mày, tức đẩy Tần Uyển Uyển ra.
Anh ta nhìn trống rỗng, hồn của tôi, vẻ lắng hiện không chút giả tạo.
“Dịch em sao vậy?”
Tôi gượng cười, khóe môi giật nhẹ: “Không sao
Phó Cẩm Xuyên laptop lại, bất chợt khẽ cười.
“Có phải sắp làm vợ anh rồi nên căng thẳng quá không?”
Anh ta nhẹ nhàng trấn an tôi.
“Đừng lo, sẽ là đôi mắt của em. Ngày chỉ cần an giao bản thân cho anh đủ.”
Trong lúc nói, tay anh ta vẫn chậm rãi vuốt ve đùi Tần Uyển Uyển.
Tôi lặng người nhìn anh ta, không nói được lời nào, cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt nhịp.
Tần Uyển Uyển đột nhiên cười
“Cô Hà thấy mình với giám đốc à?”
Chát!
Phó Cẩm Xuyên tát mạnh vào mặt cô ta, tiếng tát lạnh lùng vang lên như băng vỡ.
“Cút, cô bị đuổi việc.”
Uyển Uyển khẽ kêu lên một
Chưa đến nửa sau, ta vừa khóc vừa đầu xin lỗi nhưng trong mắt lại lên đầy căm ghét.
cô Hà, tôi không cố ý… tôi mất việc này là sống không nổi mất. Cô là phu nhân của không thiếu gì cô thương xót cho tôi một chút được
Giọng cô ta run như thỏ con bị dọa sợ, nhưng bàn chân mang tất đen lén lút cọ xát giữa chân Cẩm Xuyên.
“Cô lấy đâu ra lá gan dám bôi nhọ Dịch Hoan trước mặt tôi!”
Phó Cẩm siết chặt cổ cô ta, nhưng lại không hề đẩy ra.
Tần Uyển Uyển lại rên nhẹ
xin lỗi, Phó tổng…”
mắt rưng trong mắt ta, rồi chủ động đưa mình tới gần anh ta…
Phó Xuyên chỉ ngập ngừng một giây.
Sau đó, anh ta đè đầu cô ta xuống, cuồng bạo chiếm như một kẻ xâm lược.
Tôi quay mặt đi, cửa xe, để cho cơn gió buốt quất thẳng mặt.
Cơn đau nghẹt thở ở từng nhở tôi không được
Dịch Hoan, cố thêm chút nữa.
Chỉ còn ba ngày thôi.
Phó Cẩm Xuyên là người do tôi “nhặt về”.
Năm tám tuổi, nhà anh ta phá sản, cha mẹ giam.
Chỉ sau một đêm, cậu thiếu ngồi trên mây cao bỗng chốc trở một đứa trẻ lang thang nơi đường xó chợ.
Lúc đó gia đình tôi đang đi du lịch.