sao có thể ý lời cầu hôn của Cố Bắc Thần?! Cô ấy điên rồi sao?!”
giận bùng lên, anh vội vàng gọi cho Vãn nhưng—
Đã bị chặn.
Tất cả phương thức liên lạc… đều bị chặn và xóa bỏ!
Anh ta kinh ngạc mở lại tin nhắn, chỉ thấy đoạn văn dài của Tô Vãn cùng video mà cô gửi trước khi đi.
Ngay lập tức, ngọn lửa giận trong anh ta bị dội tắt bằng một thau nước đá. Cả người rơi xuống hố băng, lạnh lẽo tim gan.
“Cô ấy… biết hết rồi?”
Ngón tay anh run rẩy mở đoạn video—hình ảnh hỗn loạn, là chính và Lâm Nhược Tuyết, cuồng nhiệt trên giường.
Khung hình khẽ rung, thậm chí có thể cảm nhận được tâm trạng của Tô Vãn lúc ấy.
Ầm!
óc Cảnh Thâm trống rỗng.
Anh không còn thấy gì, cả tiếng Lâm Nhược Tuyết đang hét lên bên tai.
Từng câu, từng chữ của Tô Tình, đến lạnh thấu xương.
ta xem đi lại câu cùng—
“Tôi không cần anh nữa. Tôi trả anh lại cho Lâm Nhược Tuyết.”
Anh ta không dám tin.
Rõ ràng yêu anh đến vậy, đến cam tâm tình nguyện hy sinh tất cả… sao có thể nói không yêu là không yêu?
Sao cô biết được chuyện đổi chuyện phá chuyện anh định cùng Lâm Tuyết sinh
Sắc mặt Lục Cảnh Thâm tái từng đợt, nhưng cổ họng như nghẹn không thể thốt ra lời nào.
Đầu óc anh ta rối loạn đến cực thậm chí thể suy rõ ràng.
Một người từng yêu anh ta sâu như đột nhiên không yêu nữa... Làm sao anh ta thể chấp nhận được?
Nhưng những việc anh đã làm, một Tô Vãn Tình biết được… cô ấy chắc chắn không thể chấp nhận nổi.
Nếu ấy không biết, chắc chắn vẫn sẽ ngoan ngoãn ở bên anh như trước. Nhất định có đã nói cho cô ấy biết tất
Gần như ngay lập tức, trong đầu anh ta hiện lên một cái tên.
Giang Dật
Nghĩ đến đây, anh ta lập tức gọi Giang
“Có phải cậu đã nói hết mọi chuyện tôi làm cho Tô biết không? Nếu không, sao cô ấy lại nhận lời cầu hôn của khác?!”
Đầu dây bên Dật Thần vừa mới bước xuống khỏi bàn thuật, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền theo phản đáp
“Lục Cảnh Thâm, cậu nói bậy bạ thế? Tôi chưa từng nói gì với Tô Vãn Tình chí còn chẳng thân thiết với cô Cô ấy nhận lời cầu hôn lúc nào? Đừng có đùa
Dù anh ta đã phủ nhận rõ ràng, Lục Cảnh Thâm không tin.
“Giang Dật ngoài cậu ra thì còn ai luôn vực cô Tôi biết rồi, tay và cầu hôn hôm nay là hai người các cậu phối hợp với nhau, đúng Các chỉ muốn nhìn thấy tôi hối hận thôi!”
“Tôi đã rồi, tôi chỉ yêu Nhược Tuyết. Tôi đã đồng ý cưới Tô Vãn Tình, thậm chí còn tổ chức cầu hôn, chỉ thiếu mỗi giấy đăng ký kết hôn nữa thôi. Cô ấy còn muốn gì nữa
“Tôi hiểu rồi, là cô ấy lòng muốn kết hôn. Giờ cô ấy đã chặn hết mọi liên lạc, phiền giúp tôi nhắn với cô ấy: tôi sẵn sàng đi ký kết hôn ngay bây giờ, thế là được gì?!”
Lục Cảnh Thâm cau mày, cố nén cơn bực tức.
Dật Thần ở đầu bên kia gần như bật cười
Thâm, chuyện của Tô Vãn Tình chẳng liên quan gì đến tôi. Trước đây tôi bênh cô ấy, vì tôi thấy cậu đối xử với cô quá tệ.”
“Giờ cô ấy cuối cũng tỉnh ngộ, chia tay cậu Chuyện hai người, tôi không giúp được nữa, cũng không muốn đáng bị như vậy!”
Vừa lời, tiếng tút tút vang lên lạnh lẽo—Giang Dật Thần máy.
Lục Cảnh lặng chằm chằm màn hình điện thoại, ánh mắt tạp.
Lâm Nhược Tuyết nhận ra sự hoảng loạn trong anh ta, mặt hơi khó coi, nhưng vẫn cố gắng gượng cười:
“Cảnh Thâm, anh cũng nói rồi mà, Tô Vãn Tình yêu anh chắc chắn là nhất thời giận dỗi Để cô ấy bình tĩnh lại được, đừng lo.”
“Trước đây bao nhiêu năm cô ấy luôn ở bên anh, chưa rời có thể vì chút chuyện nhỏ mà quay lưng? Hơn nữa... chuyện đổi thận, phá thai là bất đắc dĩ, nếu anh thích ràng, cô ấy định sẽ hiểu.”
“Biết đâu mấy hôm cô ấy nghĩ thông rồi sẽ quay về tìm anh. Dù sao cũng yêu nhiều năm như đâu phải nói bỏ bỏ được.”
Cô ta nói một cách nhẹ nhàng, như thể chuyện chẳng liên quan gì đến
Dù Tô Vãn Tình thật rời đi hay không, cũng chẳng quan cô ta. Mấy câu an ủi kia, chẳng qua chỉ dỗ Lục Cảnh thôi.
sao... cô ta vẫn còn cần một trẻ khỏe mạnh.
Nếu tâm trạng Lục tốt, ảnh hưởng đến việc con thì không ổn.
Nhược Tuyết nhẹ vuốt ve bụng mình, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Nếu phải vì ông nội sắp đời, sắp phân chia tài sản nhà họ Lâm, cô ta cũng chẳng vội sinh con mà ảnh hưởng dáng người.
Nhà họ Lâm chỉ có cô là con gái dòng chính, nhưng con riêng thì ít, họ hàng xa gần cũng đều nhòm gia sản. Cô ta nhất định không thể của cải rơi tay người
Lục Cảnh Thâm cụp mắt, nói gì.
Không rõ là anh ta đang suy nghĩ lời Tô Tình nói, hay nghe thấy gì cả.
Cho đến khi Lâm Nhược Tuyết gọi anh ta mấy vòng qua cổ, hôn lên anh anh ta mới dần tinh thần.
Nhược Tuyết nói đúng. Tô yêu anh như vậy, sao có thể bỏ đi thật?
Cô ấy đang giận dỗi mà thôi, lúc nào chẳng dễ dỗ?
Chờ lúc gặp lại, anh sẽ nói rõ nỗi khổ của mình, cô nhất định sẽ hiểu.
Lục Thâm gạt bỏ bất an trong lòng, bắt đầu nụ hôn Lâm Tuyết.
Hai người lại một lần chìm trong cuồng nhiệt.
Trong ba ngày, Lục Cảnh Thâm Nhược Tuyết chơi nơi.
Cũng tại nhiều chỗ… cuồng nhiệt quấn lấy cả đêm.
ba ngày, thoại anh ta không hề nhận lấy một tin nhắn từ tôi.
Đừng nói tin nhắn, tôi thậm chí còn không gỡ chặn anh ta.
Lục Cảnh Thâm càng lúc thấy bất an. Dù bên cạnh là Lâm Nhược Tuyết, lòng anh vẫn lơ đãng không yên.
cùng, ta cô ta bằng ánh mắt có chút áy náy:
“Nhược Tuyết, công việc bận, hôm nay anh đi lâu quá Anh quay về xử lý một
“Ừ, anh làm thì cũng đừng quá vất vả, sức khỏe nhé.”
Lâm Nhược Tuyết mà chẳng buồn ngẩng đầu, vẻ dửng dưng lộ rõ.
Cảnh Thâm không nhận ra, hoặc đã quen thái đó rồi.
Cô ta từ trước đến nay vẫn khi cần đến anh ta mới tỏ ra ngoan ngoãn và dịu
không cần… ngay cả câu hỏi han cũng lười nói.
Trước đây anh ta từng ghét sự hời hợt cô nhưng lại chẳng thể buông bỏ.
Không còn cách nào anh ta đành nhận.
Lục Cảnh Thâm Lâm Nhược Tuyết về nhà, quay lại biệt thự.
Vừa bước vào cửa, anh ta đã cau mày.
biệt thự hình như thiếu đi rất nhiều thứ, nhưng lại chẳng thể nói rõ là gì.
gia, Tình đâu? Cô ấy còn chưa về à? giận dỗi đến bao giờ?”
Giọng anh ta lạnh lẽo.
Quản gia và đám giúp việc mắt nhìn nhau, cuối cùng có thể thở dài, cẩn trọng miệng:
ngài, Tô đã thu dọn đồ đạc rời đi ngày trước rồi. Tất đồ đạc của cô ấy đều mang theo hết, không để lại bất thứ gì. không hỏi đến, tôi còn tưởng ngài biết…”
“Còn nữa… hình như cô Tô đã với Cố Thần tức này truyền khắp mạng xã hội rồi. Ngài và ấy thật sự chia tay rồi sao? Hay chỉ là dỗi? Có cần thông báo cho trợ xử lý tin tức không ạ?”
Quản gia vừa nói, vừa đưa điện thoại cho anh ta xem hình từ mạng.
Lục Cảnh như bị sét đánh ngang tai.
Tiếng ong ong dội trong đầu khiến anh ta chẳng còn thấy gì nữa.
Phải rất sau, anh ta mới cố gắng lấy lại giọng nói của mình:
“Quản Vãn Tình thật Thật kết hôn rồi? Cô ấy thật sự cần tôi nữa?”
không phải là cô ấy đang đùa chứ? Sao cô ấy có kết Bắc Thần? Cô ấy biết rõ Cố Bắc Thần là kẻ thù không trời chung với tôi mà, sao cô ấy cố ý chọc giận tôi như vậy?”
Anh ta không nổi, cầm ảnh giấy đăng ký kết hôn của tôi và Cố Bắc xem đi xem lại, vẫn không thể thuyết phục bản thân.
Anh biết đã làm sai, biết có lỗi với cô ấy.
Chính vì anh ta đã định cả đời để bù đắp.
Thế nhưng… tại sao cô ấy lại vẫn chọn gả cho Cố Thần?
Lục Cảnh Thâm giận đến mức ném điện thoại của quản vào tường, vỡ nát thành nhiều mảnh.
Mắt anh ta đỏ bừng, hơi thở hỗn loạn.
Tô Vãn Tình thật sự muốn
Căn biệt thự, không còn sót lại kỳ dấu vết nào thuộc về cô ấy.
Lục Cảnh Thâm ngồi phịch xuống, thở như muốn nghẹt thở.
Bắc Thần – kẻ đối đầu với suốt bao – là tốt đẹp gì chứ?!
Cô ấy hiểu gì về hắn? Lại dám dễ dàng gả hắn, không sợ bị tổn thương, bị lợi dụng đến tan xương thịt
đến đây, anh càng thêm hoảng loạn.
Cuối cùng, anh vẫn bấm gọi một số điện thoại mà lắm rồi chưa từng gọi.
“Cố Bắc Thần, là Lục Cảnh Thâm.”
“Tô Vãn Tình là người của tôi. Cô ấy chỉ là trong lúc giận dỗi mới đồng ý gả cho cậu Tốt là đừng ấy.”
ấy không phải cụ để cậu với tôi. Tôi khuyên cậu sớm trả cô lại cho tôi, không… tôi sẽ không tha cho cậu
Lục Cảnh Thâm mắt, nhìn lạnh băng, đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, rõ ràng là đang mất dần kiên nhẫn.
dây bên kia, Bắc cười khẩy:
“Lục Cảnh Thâm, bây giờ Tô Tình là vợ hợp pháp của tôi. Chuyện nên làm, nên làm, chúng tôi đều làm hết rồi. Anh còn muốn tôi đưa cô ấy về lại bên anh? nằm mơ à?”
Anh cố tình nhấn mạnh ba chữ hợp pháp”, trong giọng nói còn mang theo sự thỏa mãn, cố tình tức.
Lục Cảnh Thâm là từng trải, sao có thể ẩn ý sau điệu kia?
ta siết chặt tay, nếu không phải đang nói chuyện điện chắc chắn cú đấm này đã giáng thẳng vào mặt Cố Bắc Thần.
Chưa kịp để Lục Thâm phản bác, Cố Bắc Thần tiếp giọng lạnh lùng:
Cảnh Thâm, Tô Vãn Tình cần anh nữa. Cô ấy hoàn toàn bỏ rồi. sao thì anh cũng yêu Lâm Nhược Tuyết nhiều hơn mà, không? Cô ấy không cần thứ tình cảm giống như bố thí đó, anh cũng không xứng với sự tốt đẹp của
“Người mà anh biết trân trọng, tôi thay trân Tôi sẽ yêu cô ấy như báu vật. đã có Lâm Nhược rồi, không đủ sao? Tô Vãn Tình đã buông tay rồi, anh còn dưa gì?”
Những lời này khiến Lục Cảnh Thâm hoàn toàn câm lặng.
Anh biết rõ—Tô Vãn Tình yêu anh, tốt với anh.