01
Trước khi buổi biểu diễn đầu, tôi liên tục ngó đầu ra phía khán đài. Quản nhà hát kéo tôi về hậu trường, nói:
“Chị đã giúp em nhìn rồi, anh ta không tới. Buổi diễn kỷ niệm mười năm của giả đến toàn là fan trung thành, vé khó mua đến mức cháy sạch, rốt em giữ chiếc vé VIP tốt nhất đó ai vậy? Năm nào cũng năm nào cũng chẳng thấy ai
Nụ cười háo của tôi dần tắt, tôi thích
rất bận.”
Quản lý là người tính, tôi bất mãn, cười khẩy:
“Chỉ một buổi diễn thôi mà, có thể bận đến mức nào? nhìn đám khán giả của em xem, vé đỏ, trong không ít tinh anh các ngành, họ vẫn bay nửa Hoa Quốc để tới xem buổi kỷ niệm mười năm của em. Cái người bạn kia của em, nếu đã nhiều lần thất hẹn, thì dứt khoát cho xong.”
bật sáng màn hình, mở khung chat Phong Ngôn.
Có lẽ vì tin chắc lần anh sẽ đến, nên từ lúc bắt đầu tập duyệt, tôi luôn chia sẻ với anh xúc và trạng thái của mình. lên toàn bộ nhắn, chỉ là lời nhắn, Phong Ngôn vẫn chưa trả lời nào. lẽ vì quá chưa đọc, cũng lẽ đã đọc rồi, nhưng cảm thấy chẳng cần thiết phải hồi âm.
Tôi sớm quen với điều đó.
Đúng này, tin nhắn cập nhật. Cuối Phong Ngôn cũng gửi một câu nhất.
Anh nói: “Có việc, muộn.”
Tôi mím môi, xóa đi câu “Việc gì vậy?” mà mình vừa gõ sẵn.
thích với quản thế nào đây? Người tôi đợi phải bạn, mà là chồng tôi kết bí mật – Phong Ngôn, tổng tài nhà họ Phong, người thường xuyên hiện trên các tạp chí chính.
Anh ấy lúc rất bận.
Lúc nào cũng thất hẹn. Tôi gần như nhớ lần cuối cùng anh là khi nào.
Tôi không thấy thất chỉ cảm cũng đúng thôi.
Nhưng thật ra, quản nói đúng. Dù bận thế nào, chẳng lẽ đến một buổi tối cũng không ra được sao? Huống hồ đây là buổi biểu diễn mà tôi đã bị hơn nửa năm trời.
Ngôn không thể không biết buổi diễn này quan trọng với tôi thế nào.
Chỉ là… anh ấy không quan tâm. Vậy thôi.
02
Tôi bắt đầu tham gia diễn từ tám tuổi, đến nay tròn mười năm. Nhà hát lớn nhất thành phố hôm nay không còn một trống, chỉ duy nhất VIP hàng đầu tiên vẫn bỏ trống.
Cho đến khi sân khấu vén vở múa bắt đầu được một lúc lâu, vị trí vẫn trống không.
Vở này tôi đã dày công chuẩn bị suốt gian dài, yêu cầu thể lực của vũ công rất khắc nhưng hiệu thực tế lại vô cùng tốt. Tôi còn thể hiện vượt cả mức khi tổng khán giả mê từng tiết tấu. Thêm nửa tiếng nữa thôi, buổi kỷ niệm mười của tôi sẽ kết thúc viên mãn.
Tôi bước lên bục cao, chuẩn bị hoàn thành một động tác khó, nhưng ngay khoảnh xoay mặt bục hơi ướt, mũi giày trượt khỏi sàn.
Tôi ngã từ bục cao xuống, đạo cụ nặng nề lưng tôi, lên tiếng “rầm” chát chúa.
Nhưng thứ làm tôi nhất lại chân phải. dữ dội đến mức gần gãy xương, chỉ trong tích tắc, mồ hôi lạnh túa ra khắp người. thậm còn nghe thấy tiếng ồn ào náo loạn xung quanh.
Tôi nhìn thấy gì lúc đó?
nhìn thấy chiếc ghế VIP vẫn bỏ trống từ đầu cuối, như một sự chế giễu câm lặng dành cho tôi.
Thật… mỉa mai làm
Trước khi vào phòng gọi cho Phong Ngôn suốt mà không liên lạc Những thân khác cũng không có ai bên cạnh, tôi chỉ có thể cắn răng, hôi lạnh túa ra, tự ký vào giấy cam phẫu thuật.
Ánh đèn phẫu thuật chiếu thẳng từ trên xuống, chói lòa.
Chói đến mức nước mắt tôi cứ thế trào ra.
Tôi sợ lắm.
Tôi sợ mình không thể múa được nữa, phải nghĩ sang chuyện khác để phân tán sự sợ hãi.
Tôi nghĩ đến Phong Ngôn, người đã thất hẹn suốt cả đêm nay.
Anh là anh cùng trường đại học. Ngành tôi và anh chẳng liên gì nhau, nhưng tôi thường xuyên qua khuôn viên trường để tới lớp chỉ để được nhìn anh. Phong Ngôn luôn lạnh nhạt, dù có bạn bè trêu chọc, anh cũng chẳng có ứng gì. Ngược lại, tôi – người theo đuổi anh – lại đỏ bừng mặt.
không phải vì thật sự thích anh, tôi đã không “đâm đầu vào tường” nhiều năm như vậy. Thích anh lâu đến mức, từng nghĩ đời này chắc chẳng thể ở bên anh được.
Cho đến một năm nọ, vào ngày tuyết đầu mùa, tôi mang bánh bao thăm anh – lúc ấy khởi bên ngoài. Anh nắm tay tôi, nhét túi áo nói:
“Bên nhau đi. Diệp Tang Tang.”
Chúng tôi yêu nhau, ký kết hôn, mật kết hôn, chẳng tổ hôn lễ.
Anh không vì tôi chậm mà dừng lại cũng không vì hay quên mà lại lời nói, càng sẽ không đến xem buổi biểu diễn của tôi.
Tôi chợt nhận ra – có lẽ anh chưa từng thích tôi.
Tôi chỉ là trong những lựa chọn bình anh. Kết hôn cũng được, không kết hôn sao.
Nhưng mà…
Nếu sớm biết mọi chuyện sẽ thế này, nếu anh nói rõ với tôi rằng tôi không phải là lựa chọn nhất của tôi đối sẽ không mặt dày kéo.
Thế nhưng anh không nói gì. cứ như giữ tôi bên cạnh.
Khi tỉnh lại, tôi đã biết tình trạng của mình rồi.
04
Bác sĩ nói, cú ngã lần này rất nghiêm trọng, thương cũ tái phát, tôi sẽ không thể nhảy múa được nữa.
Tôi người. Mười năm theo cuối cùng lại khép lại kết cục này. Trợ lý suy sụp, cứ ở cạnh tôi không bước. Nhưng chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, rất lâu không nói gì, gần như tê
Trợ không cho tôi xem điện thoại, nhưng tôi vẫn phải xem phản hồi của khán giả.
Từ khóa về tôi đang thứ hai 【Biến cố khấu – nữ vũ công nổi tiếng Diệp Tang gặp tai nạn khi diễn】.
Nhưng trên tôi lại là một khác: 【Ảnh hậu thương, giám đốc Phong nổi tại phim trường】.
Nhấn vào là vài tấm ảnh lén. ảnh, Ngôn dường như đang ôm lấy Ảnh hậu Hứa Ưu, xung quanh nấy đều thẳng sợ hãi. vết thương của cô ta… chỉ một vết xước nhỏ trên tay mà thôi.
Tôi chưa bao giờ thấy Ngôn mất soát cảm xúc như vậy.
Phía dưới bình luận chia thành hai luồng rệt.
Có người ship cp: 【Nghe đồn Tổng giám đốc Phong đã kết hôn bí mật, ra đối tượng chắc chắn là Ảnh hậu Hứa Ưu
Anti Ảnh hậu cũng vào 【Chỉ một vết nhỏ làm quá lên, Tổng giám đốc Phong không đưa đi bệnh viện chắc vết thương cũng lành thật giả tạo.】