Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

Trợ lý nói, có khi anh ta đợi đến tôi ngủ rồi mới đến. Anh ta không có quyền vào phòng bệnh, chỉ lặng lẽ ngoài hành lang đến Không ai anh ta đang nghĩ gì.
anh ta đang giải – lời giải mà từ lâu tôi đã bịt tai không muốn nghe:
“Tang Tang… hôm anh đã hủy hết công việc, chuẩn bị đến xem buổi biểu kỷ niệm năm của em. Anh còn chuẩn bị cả một buổi lễ. Nhưng đột nhận được cuộc gọi, phim trường ra chuyện, có Người chết là viên đóng võ cho Hứa Ưu, dây treo đứt, ngã xuống, bị thép xuyên ngực. Anh thực sự nổi giận phim trường, nhưng những tin khác đều là giả. Anh là người phụ trách dự án, bị cảnh sát đưa điều tra ngay tại chỗ. Anh không dám nói với em, sợ em lắng. Ưu sợ netizen công kích, đông sợ dự án đổ bể, hàng chục hơi, nên tự ý tung hotsearch, giấu đoàn phim người
Phong Ngôn cố giữ nét bình tĩnh, nhưng giọng anh ta nghẹn
“Khi được thả, anh nhìn thấy hàng loạt cuộc gọi nhỡ em… anh đã xảy ra chuyện. Anh đã nghĩ ngàn lần, nếu ấy anh ở bên em, sẽ không để chuyện này xảy ra. Nhưng anh có mặt. Anh không dám tưởng tượng, em đã ngã thế nào, ra sao, phải một ký giấy phẫu thế nào. Mẹ em hỏi anh, nhưng… chính anh muốn hỏi bản thân – tại sao, là chồng mà đêm anh ở bên em?”
“Diệp Tang Tang.” Anh ta khẽ gọi tên tôi, giọng run không cam lòng. “Anh với em, chưa bao giờ chỉ là cảm động, cũng không chỉ thích. Có lẽ em rồi, nhưng thật ra, anh đã từng nói… anh em.”
Hồi đó, đông, sau khi hai đứa đi đăng ký kết hôn, trên cầu vượt người đang pháo hoa.
Tôi ngước nhìn hoa, còn Phong Ngôn cúi xuống, khẽ nói bên tai tôi.
“Hả, anh gì?” Tôi
Anh ta nói: “Anh yêu em.”
Hồi ấy, tôi tay hạnh phúc và ngây thơ bao.
Tôi tắt vòi nước, không ngẩng chỉ khẽ nói:
Ngôn, về… ký đơn ly
anh ta không còn từ chối. Anh ta giọng:
“Được.”
12
luận mạng một thời gian đã đảo chiều. Từ việc chửi Phong ngoại tình, mắng anh ta là tổng tài cặn bã, Ưu mọi người bắt đầu quay lại tập trung vào sự thật – rốt cuộc tối hôm đó, phim đã xảy chuyện gì.
Cuối cùng, nhân tai nạn việc đoàn bị đình điều tra bị phơi bày.
Ảnh hậu Hứa Ưu không mình quay cảnh võ thuật, bắt diễn viên đóng thế lên thay. Nhưng cô ta vẫn hài lòng với quả quay, ép diễn viên đóng thế làm lại nhiều Đến lần cuối, diễn viên ấy đã kiệt sức, ngã xuống, bị thép đâm xuyên ngực mà chết.
Hành động của Hứa Ưu đã chọc giận công Sự vô trách nhiệm của đoàn khiến dư luận mọi người phát tẩy bộ phim này. Cuối cùng, bộ cổ trang SS+ với mức đầu tư lớn nhất lịch sử, do Phong nhà đầu tư chính, buộc phải giải tán khi còn chưa quay xong.
Nhưng sóng gió trên mạng vẫn chưa dừng lại:
【Hứa Ưu, cô vẫn thể xuất hiện lộng lẫy trên show tôn nghề nghiệp phụ nữ, nhưng cô đã bao giờ nghĩ đến người thế bị hại chết chưa?】
【Nghệ sĩ mà không đức thì cũng chẳng rưởi. Trước mặt vợ chính thất vẫn dám dựng chuyện, cô còn xấu không? là tôi, tôi đã tát cho cô cái cho tỉnh người rồi.】
Hóa ra, những ngày qua, vẻ mặt tụy của Hứa Ưu không phải diễn, quầng thâm dưới cô ta phải dùng lớp phấn thật mới che Ánh hoang mang lo sợ, không thể giấu nổi.
Chuyện này như quả bom hẹn giờ. Khi phát nổ, sự nghiệp và cuộc đời cô ta đều tan tành.
Cô ta phải bồi thường hợp đồng thương hiệu với mức cao ngất, ép rời khỏi giới giải trí, công khai cúi xin nhưng… không ai có thể thay thế tính mạng của diễn viên đóng thế chết.
Còn Phong Ngôn… tình cảnh của anh cũng chẳng khá hơn. Dạo này, ta gần như không màng đến việc công nhưng lại bị các cổ đông đẩy lên đầu ngọn gió, hứng chịu vô chỉ trích.
Giá phiếu của công ty anh ta lao dốc không phanh, một mảng xanh rì. Đến giờ… tình hình vẫn hỗn loạn vô cùng.
13
– bà Diệp – đã liên hệ được với bè ở nước ngoài, định đưa tôi sang đó tiếp tục chữa trị.
Hôm tôi biệt thự của Phong Ngôn thu dọn đồ đạc, tôi nghĩ anh ta hẳn đang mức mặt mũi.
Nhưng không, anh ta đang ngồi ở phòng khách, ôm con mèo Tiểu Ngốc, lặng rất lâu.
Ngôi biệt thự này rất đẹp, dọn vào từ năm kia, nhưng thời gian tôi và Phong Ngôn thực sự ở đây chẳng được bao lâu. Năm đi lưu diễn nửa năm, còn anh ta vì công mà ngủ nghỉ cũng chỉ một nửa người thường.
Nhà rộng quá, mọi thứ rạch ròi. có tập múa, anh ta có thư phòng. Hồi mới dọn vào, tôi còn thích chạy sang thư phòng làm phiền anh ta. Nhưng lần nào cũng mở cửa, anh ta đều họp nghe Tôi lại tự giác lùi ra. Dần dần, tôi không sang nữa.
Phần lớn đồ đạc của tôi đã được chuyển đi trước, lần này tôi chỉ đến lấy vài món cá nhân giá và đón con mèo Tiểu
Trong lúc tôi thu dọn, Phong cứ ngồi đó, mèo, lặng lẽ nhìn tôi. Thật ra, tôi và anh ta, cũng không dễ dàng.
Thu dọn xong, tôi đi ngang qua phòng, thấy cửa khép hờ. Tôi nhớ trong đó vài của mình, đang do dự Tiểu Ngốc từ tay Phong Ngôn nhảy xuống. Vì nó béo, không phanh nên đẩy cửa thư phòng bật ra.
Tôi vẫn phòng của ta vốn theo phong cách tối giản lạnh nhưng giờ đây, nơi đều là vẽ. làm trải dài xuống sàn, số bản nháp bị gạch bỏ. Tất cả… đều là bản thiết kế trang trí lễ cưới. Hàng chục proposal chức hôn lễ bày ra, tỉ mỉ đến mức kiểu pháo cũng được cân nhắc đi cân nhắc lại.
Tôi chợt nhớ đến tin đồn trên mạng: 【Tổng đốc Phong đang bí mật chuẩn bị cầu hôn hoành
ra… là thật.
Ngôn cất phía sau lưng tôi:
ra hôm đó, anh định chờ em kết thúc buổi biểu diễn kỷ niệm mười năm, sẽ cầu em một lần nữa. năm trước hôn quá qua chẳng tổ chức vẫn luôn thấy có lỗi với em. Hai năm công việc bận, áp lớn, không để cảm của Anh biết… như vậy không công Nhưng anh cứ nghĩ, chúng ta còn nhiều thời gian, có cơ bù Anh… không ngờ, lại rời bỏ anh.”
“Anh cố đến vậy… cuối cùng chỉ thành công
Tôi bước bàn việc, thấy tấm ảnh chụp đặt ngay ngắn trên bàn. Tôi bất ngờ – đó ảnh buổi biểu diễn của tôi năm ngoái.
Tôi nhìn thật lâu:
“Tôi cứ nghĩ… anh không đến.”
Phong Ngôn cúi người, những nháp rơi dưới đất, giọng khàn khàn:
“Anh có đến. Hôm đó khách hàng làm khó, bắt anh uống rượu. Đến nơi, buổi diễn gần kết thúc rồi. Thấy đoàn kịch chuẩn tiệc mừng, anh bị đau dạ sợ em mất vui.”
Anh nói nhẹ nhưng tôi biết rõ chuyện đó. hàng đó, vốn dĩ đã ký với công khác, chỉ cố tình đùa giỡn, bắt anh ta đi đi về về suốt nửa tháng.
xoay người nhìn anh ta:
“Phong Ngôn, anh có thấy… mình vĩ đại lắm không?”
Anh ta mím môi, mức trắng bệch, trả
Thành của Phong Ngôn… chẳng không giúp ích gì cho tôi?
Thật có.
Tôi vì dáng nên không sinh con, anh ta ý kiến. Tôi đi lưu nửa năm, anh ta cũng chẳng sao. Nhà xuống cấp, kinh phí không đủ, anh giúp đỡ không chút dự.
Tôi cúi xuống nhìn thẳng mắt ta, sống mũi cay xè:
“Nhưng anh có biết không? Rất nhiều tôi thấy anh không yêu tôi. Tại sao vậy? Anh quen rồi – quen im lặng, nghe tôi kể chuyện, quen để tôi chủ động. Anh luôn nói sợ tôi lo, sợ làm tôi buồn, nhưng tôi là anh… tôi cũng sẽ đau lòng.”
Có lẽ anh ta chưa từng nhận ra, anh đã quen với sự chủ động của tôi, quen để tôi chạy theo anh ta như cô em khóa dưới ngây nhưng… tôi chưa nhận được câu lời mà mình mong
“Phong Ngôn, ta… chẳng còn ‘sau này’ nữa.”
Tôi dậy bước
Tiểu Ngốc rồi lại nhìn anh ta, cuối cùng dụi anh ta một cái, rồi chạy lạch bạch theo tôi.
Phong Ngôn bừng tỉnh, giọng khàn đục:
“Tang Tang… anh đã làm sai nhiều phải không?”
Tôi không trả Bởi… tôi cũng không biết.
Câu nói làm anh ta đau nhất, cũng là lời thật của tôi Nếu sớm biết anh ta không hợp với mình, có lẽ ngay từ đầu, tôi đã không thích anh ta.
Bước khỏi biệt thự, hôm rực rỡ lạ thường.
Tôi bỗng nhớ lại đầu gặp anh, khi ấy anh là đàn anh lạnh lùng, nhưng ra tay ngăn kẻ biến thái chụp lén váy tôi.
Khi đó, tôi đã nói gì nhỉ?
Tôi
“Chào anh, em là Tang Tang. Mong được anh chỉ bảo.”