Trang đang được thử nghiệm. Truyện được sưu tầm và dịch bằng Tool AI. Nếu trùng xin vui lòng liên hệ để page tạm thời tắt truyện đó 1 tháng.
Chương trước Chương sau
Chương 4

"Ba mẹ tôi cả đời vả, không ngờ cùng đến tiền dưỡng già cũng không giữ được."

"Tôi sự hối hận vì đã lấy vợ..."

06

Người mà chồng tôi chính là cái to nổi tiếng thời đại

Chắc là anh ta còn chưa kịp rời khỏi nhà thì tin đồn về tôi đã bay đầy rồi.

Chỉ là, này đâu phải chỉ mình tôi biết dùng.

Ngay sau đó, tôi thay bộ đồ giản dị nhất trong tủ quần áo.

Xách một chiếc chưa tới trăm tệ, tôi bắt đến của chồng.

Công ty của anh ta không lớn, chỉ có mười người.

Vì vậy mọi người ở đó đều rất thuộc với tôi.

tôi thần tiều tụy, cô lễ liền điện cho trợ lý chồng tôi.

Cách đó không xa, tôi có thể rõ giọng cô ấy tình hạ

"Vợ sếp đến rồi."

"Mau gọi sếp về."

Tôi thu ánh mắt nhẹ nhàng thở dài:

"Không cần gọi anh ấy về đâu, tôi đến đây không phải vì chuyện gì quan trọng."

"Là vì tôi nghe công ty đang khó khăn, nên đặc biệt đến thăm."

tân dè dặt hỏi:

"Chị dâu, bộ dạng hôm nay của chị là...?"

Chồng tôi rất sĩ diện, yêu cầu duy nhất với tôi là mỗi lần đến công ty định ăn mặc thật chỉnh tề, xinh đẹp.

Nên dù chỉ đơn giản là mang cơm đến cho anh tôi cũng phải trang điểm, ăn mặc thật chỉn chu.

Chỉ sợ làm mất mặt ta.

Nhưng khi ngờ tháo hết toàn bộ sức trên xuống…

Thông điệp mà tôi đến nhân viên trong công ty quá ràng.

Trước còn kiếm được tiền, tôi đeo vàng bạc đầy

Bây giờ gặp khăn, một tử tế cũng không có.

Công ty còn có thể nổi hay không, người minh trong lòng đã tự hiểu.

Vì vậy tối hôm đó, chồng tôi lại một lần nữa tức giận tìm đến

"Hôm nay em có đến công anh đúng không?"

"Em đã nói gì với nhân viên, sao ai cũng đòi nghỉ việc vậy?"

"Em thế để ty sụp thì lợi cho Sao cứ liên tục gây

"Phải mức gặp nhau ở đồn công an thì em thấy hài lòng đúng không?"

Tôi thì không sợ công an.

Nhưng chồng tôi thì chưa chắc.

Hiện tại công anh trong giai đoạn quan trọng chuẩn bị lên sàn.

Chỉ có một nhỏ thôi cũng đủ là cú đánh chí mạng.

Nhưng mà tiền cũng không còn, liệu anh ta quan tâm đến điều đó

Vậy nên tôi thay anh báo cảnh sát.

Vì chuyện này là tranh chấp nội bộ gia đình, đồn công an cử ba viên sát đến hòa giải.

Mẹ chồng nghe tin là báo công an thì kích động đến mức giọng to hẳn lên:

"Cô công an, cô lấy tư cách gì mà báo công an chứ?"

"Tôi sống từng này tuổi, không ngờ lần đầu tiên gặp cảnh sát lại là do con dâu báo!"

"Cô nhà tôi ức hiếp thế nào mà phải gọi sát đến đòi lại công bằng cho cô?"

Sau đó bà ta lại vừa với cảnh

trước tôi đã phản mình cưới cô ta rồi, có mấy năm thôi, giờ đến cơm cũng không tôi ăn nữa!"

"Chồng nói vài câu mà cũng báo công an."

đồng chí công an à, nhất phải chủ cho tôi

"Từ khi đứa nó kết hôn, toàn bộ tiền trong nhà đều giao cho con dâu tôi lý."

"Tôi cũng phải sinh con, trong nhà cũng chẳng có lực kinh tế gì lớn."

"Vậy mà bây giờ công ty con tôi gặp vấn đề tài chính, hỏi cô ta xin tiền trong thẻ thì lại không

"Các anh thử nghĩ mà xem, sao có thể vậy được?"

Quan thanh liêm cũng khó xử

Các cảnh sát tỏ ra khó xử, quay sang nhìn tôi.

Tôi không giải mà lấy ra cuốn sổ ghi chép chi tiêu trong gia đình mà tôi đã chuẩn từ lâu.

"Trước đây tôi không đưa ra là vì sợ bên nhà họ không chịu nhận."

"Bây giờ cảnh sát đã mặt, vậy tôi sẽ nói vì sao thẻ lại không còn

Sau kết hôn, đúng là toàn bộ tiền trong nhà đều do tôi giữ.

Nhưng điều đó có nghĩa là chỉ tôi có quyền chi tiêu.

chỉ dùng tiền mua đồ ăn nấu cơm mỗi ngày, thì tất nhiên có thể tiết kiệm được.

này, mức chi tiêu trong nhà lại cao đến mức đáng sợ.

"Trước hãy nói chồng tôi, để trì quan hệ với khách mỗi tháng đều phải tặng quà cho từng người."

"Chuyện này các đều biết đúng không?"

Chồng tôi gật không phủ nhận:

thừa nhận."

"Nếu không tặng quà thì người ta dễ gì hợp tác với anh, sao anh kiếm được tiền về cho

lẽ tiền đó anh nên tiêu à?"

Tôi mỉm cười nhẹ — chỉ cần ta thừa nhận chuyện đó, vậy thì mọi việc dễ nói rồi.

"Đúng là nên

"Nhưng không cảm mình tiêu quá à?"

tôi diện, xuyên làm mấy chuyện tay quá trán” chỉ để giữ thể diện.

tặng quà khách hàng chính là một trong đó.

Để khách hàng coi thường ty anh ta chưa lên sàn khoán.

Anh ta không dưới 20.000 tệ tháng chỉ riêng khoản quà cáp.

"Mỗi tháng trung bình anh chuyển cho khoảng 30.000 tệ."

"Nhưng chỉ quà biếu đã mất thì anh bảo tôi được gì để tiết

Chồng vẫn

"Thì vẫn 10.000 thôi?"

"Nhiều người làm cả tháng còn không kiếm được từng ấy, em tiết kiệm một chút phải là để dành được khối rồi sao?"

"Nói cho cùng cũng là do em không biết cách quản lý chi tiêu!"

Anh ta nào cũng là người đúng.

cũng phải cho bằng được.

"Vậy thì nói đến khoản 10.000 còn lại nhé."

"Chẳng phải trước đó nói mỗi tháng trong thẻ đều có vài khoản chi tiêu cố định sao?"

"Một trong số đó là do anh."

"Mỗi tháng anh đều chuyển tiền cho bạn cũ của anh — tôi nói

mặt chồng tôi tức trở nên hoảng loạn.

Anh lắp nói:

"Em,

Chương trước Chương sau