Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

01
Cảnh hôm nay diễn ra vô cùng trục trặc.
Sau khi liên hô “cắt”, đạo diễn không được mà mắng chửi ầm lên:
“Còn dùng mấy cái diễn viên lưu lượng này nữa thì tôi đúng là đồ ngu!”
“Có cặp đôi nào ân ái mà cứng đơ như khúc gỗ không?”
“Hai người đi điều lại quay tiếp, đây là cơ hội cuối cùng. Diễn không thì cút! Đổi người!”
Đạo diễn vốn nổi tiếng trong ngành, từ đầu đã không đồng tình với việc nhà đầu tư chọn nam nữ chính là ngôi lượng.
Giờ quay không nổi nữa, ông ta chỉ hận không thể lập tức đổi diễn viên ngay tại chỗ.
Lục cúi người toát ra sự thất
Tôi nhân ai chú ý, chạy lại an ủi anh ta.
Chưa kịp miệng, đã bị Lục Tiêu hất tay ra cách bực bội.
“Em có thể để anh yên tĩnh một mình không! em định nói gì cũng chỉ là anh rất giỏi, em tin tưởng anh, mấy lời đó thôi.”
“Nhưng em có biết những lời đó hoàn toàn vô dụng không? căn bản giúp được gì cho cả, làm ơn đừng tới làm nữa, anh đã rối rồi!”
Lục Tiêu như tìm được chỗ để trút hết cảm xúc, gào lên giọng.
Nhìn dáng sắp sụp đổ của anh ấy, tôi cố lại, không nói thêm gì, lặng quay người bỏ đi.
Không lâu sau, nữ chính Thẩm Ninh bước chỗ anh ta, không biết đang thương lượng gì.
Tôi thấy lúc đầu Lục sửng sốt lắc đầu từ chối.
Nhưng rồi siết chặt nắm đấm, vẻ đầy mâu thuẫn. Sau cùng, anh ta liếc nhanh về phía tôi, nhắm mắt lại khẽ gật
Bắt đầu quay lại.
Để diễn viên diễn tự và nhập vai hơn, hiện trường được dọn sạch.
Chỉ còn lại phó đạo hai người quay và tôi – một viên trường quay.
Dưới chăn, nam nữ chính trao nhau ánh ăn ý, rồi bắt hôn nhau đầy say đắm.
Cơ thể họ dần đan xen dưới lớp ga giường.
Bất chợt, Lục Tiêu khẽ bật ra một tiếng không kiềm chế nổi.
giật bắn sững sờ tại chỗ.
Giọt mồ hôi rơi trên trán Lục Tiêu là thật, gân xanh nổi trên cổ là thật, thậm chí nhịp điệu và sức lực chuyển động chân thật đến đáng sợ.
Dưới lớp chăn ấy, thật sự chỉ là diễn mượn góc máy sao?
Hay là... giả thành thật
Suy nghĩ điên ấy khiến chấn động đến mức hoang mang tột độ.
Như bị ma xui quỷ khiến, tôi tay vào một góc định kéo lên xem.
Nhưng ngay ấy, bị ai từ phía sau đẩy mạnh cái.
Tai tôi vang lên tiếng quát khẽ của đạo diễn:
viên trường quay, đứng đực ra làm gì? Mau lên chiếu đèn, thu âm đi!”
Chuyển đạo diễn bỗng quay sang khen ngợi nam nữ chính hết lời:
“Diễn rất tốt, cảm xúc cực kỳ đúng, giữ vững trạng thái này, gắng một cú là luôn nhé!”
Tôi như bị đứng tay máy móc thu âm lại gần.
Tiếng nhẹ của người phụ nữ, tiếng thở dốc của người đàn ông, lên mồn
Lục Tiêu liếc về phía tôi, động tác chăn khựng lại, ánh mắt lóe lên chút hoang mang và chột dạ.
Thẩm Y Ninh nhận ra sự đổi anh, ưỡn người đón
Khoảnh khắc bị cô ta quấn lại, Lục Tiêu không kìm được hít một hơi
Thẩm Y Ninh giơ tay vòng ra sau cổ anh ta, kéo đầu anh ta cúi xuống, áp cổ vai và vòng của mình.
Cảnh tiếp.
Cô ta nghiêng đầu, khẽ nhướng mày về phía tôi, cong cười đắc ý.
“Cắt!”
Trong bộ đàm vang lên tiếng hô của đạo khu vực giám sát.
“Cảm ơn người, tất cả rút khỏi trường, hai diễn viên chính có thời gian và không gian vai.”
Đạo diễn hiện trường lập hiểu sau khi liếc mắt với quay phim thì cười ý.
Còn không tôi – người đang đứng ngơ ra – theo:
“Đi đi, đừng đứng đây nữa, chưa đủ hả?”
Hơn nửa tiếng sau.
Lục Tiêu và Y Ninh mới từ trong ra, ăn mặc chỉnh tề.
Cả đều hơi đỏ mặt, túng, nhưng cố tình giữ khoảng cách xa gần như người xa lạ.
Càng cố thể hiện cách, càng che giấu dòng cảm xúc âm ỉ giữa họ.
diễn thì đã quá quen cảnh này.
Còn cười đùa:
gì chứ? Có nhiêu cặp vợ chồng trong đoàn đâu? Không thì sao diễn ra hồn?”
Thẩm Y Ninh đỏ bừng cả mặt, chạy thẳng xe riêng.
thì cứ ngó trước ngó sau, như sợ ai nghe
Khi thấy tôi đâu, mới nhẹ nhõm hẳn, rồi quay sang lấy lòng diễn.
Tôi đứng ở khuất, xa nhìn Lục Tiêu, giật mình ra anh ta chẳng giống cậu niên năm xưa chút
Anh ta giờ đây lạnh lùng, giả đầy toan tính – xa lạ đến mức khiến tôi rùng mình.
Tôi quay người, tìm tổ trưởng trường để nghỉ việc.
Trong lúc thu dọn đồ đạc, điện thoại liên tục nhận được tin từ
【Em đang ở đâu? đạo cụ hay phòng thiết bị?】
【Đạo diễn khen anh rồi, nói phim chắc chắn sẽ nổ. Đến đó em muốn gì, anh mua cho em.】
【Sao không trả Ghen à? Tô Mạt, trưởng thành lên chút đi, với đời thực không phân biệt nổi sao?】
【Đừng vô lý nữa được không? Anh thật sự… mệt mỏi lắm rồi.】
Tôi mải thu dọn, không thời để trả lời.
Cho đến khi tôi nằm với tay con thú nhồi bông đầu giường.
Một cơ thể nóng hầm hập mùi nồng nặc bỗng áp sát từ sau.
Tôi theo bản năng tránh đi, nhưng eo lập tức bị Lục Tiêu dùng hai tay mạnh giữ
“Được rồi mà Mạt Mạt, anh sai rồi, được chưa? Đừng từ anh nữa… trong lòng anh có em, từng đổi, biết mà.”
“Hôm nay em dùng nước hoa gì Thơm quá…”
Lục vùi mặt vào tôi, điên cuồng ngửi và hôn lên.
Tôi bỗng cảm thấy ghê tởm đến mức buồn nôn, phản sinh kiểm được mà bật một tiếng.
Lục Tiêu khựng lại, sắc mặt tối sầm.
“Anh em thấy ghê tởm, đến thế sao?”
“Anh đã giải thích rồi, xin lỗi cũng đã xin rồi, Mạt, giết còn phải để cho sống
“Anh nói lần cuối – đó là diễn là diễn thôi.”
Tôi khó khăn lắm mới nén được cơn nôn, đầu lau khoé miệng, cười lạnh lùng, mỉa mai:
“Hừ, diễn xuất á? Lục Tiêu, diễn viên lưu lượng như anh, thì lấy diễn xuất?”
Câu nói ấy khiến Tiêu hoàn nổi điên.
Bấy lâu nay, anh ta khổ sở trong việc chuyển hình tượng.
Điều anh ta khao nhất chính là sự công nhận của người khác với khả năng xuất của mình.
Giờ bị tôi vạch trần chút khoan nhượng, anh ta tức dựng lên đủ loại gai nhọn.
có kém nào, công việc là do tôi tự giành lấy. Còn em sao? Không có tôi, em đến công việc cũng
“Diễn cho có lệ, làm cặp đoàn phim, tưởng tôi chắc? ức tôi chịu, hiểu tôi?!”
“Vì muốn cho em cuộc sống tốt tôi phải nhịn cả khi bị diễn chửi như con, về còn phải nhìn sắc mặt em. Sống kiểu tôi sự chịu đủ rồi!”
Tôi nhét con thú bông kéo khóa lại.
“Vậy thì đừng sống nữa.”
03
“Ý em là gì?” Lục Tiêu mắt đỏ ngầu, sững sờ nhìn chiếc vali, rồi hoảng hốt đảo mắt quanh phòng.