Nhưng không thể nhận, miếng mồi mà sếp đưa quả rất hấp dẫn.
“Tôi sẽ suy nghĩ.”
Dưới nhà khu trọ.
Lục đội mũ lưỡi trai đen, đeo khẩu trang, vừa liền tháo kính râm xuống, xác nhận xung quanh không có ai chú ý rồi mới bước tới.
“Tô Mạt, chúng ta nói chuyện không?”
gì để nói.”
Tôi vòng qua anh ta, bước lên tầng.
Cánh tay bị giữ lại.
Lục Tiêu hiếm khi thấp tư thế đến thế, giọng mang theo chút cầu xin:
“Không làm mất nhiều thời của em đâu… chỉ lát thôi, được không?”
Cảm nhận được tôi sắp từ trong mắt Lục Tiêu hiện lên vẻ đau thương u sầu.
nay là sinh nhật anh, anh là... chỉ muốn được ăn một miếng bánh sinh nhật cùng em thôi.”
Tôi cúi mắt xuống, nhìn thấy tay còn của anh ta đang xách một túi bánh ngọt.
Nghĩ ngợi chút, cuối cùng tôi cũng gật đầu.
Cũng xem như muốn nhân lúc hai còn táo, chuyện hoàng, kết thúc khoát
Còn cái “miếng mồi” mà tôi đưa
Tôi không cần nữa.
Tôi không muốn gặp lại người đàn ông này thêm lần nào.
Dù là dáng vẻ dịu dàng, nương tựa, kiêu ngạo, khinh thường, hối hận, lấy lòng hay cầu xin…
Tôi cũng không muốn nhìn nữa.
“Có thể lên tầng trên không? Anh sợ bị khác...”
Lục hạ giọng thỉnh cầu, nhưng giữa chừng mím môi.
Có lẽ anh nhớ lại những năm tôi yêu nhau trong bóng tối.
Vì công việc đặc thù của anh, tôi phải che giấu, nhẫn nhịn, sống như người vô hình.
Chúng tôi chưa từng nắm dạo phố, từng đi chơi như những cặp đôi thường.
Giờ đây, Lục Tiêu chợt ta từng tâm với tôi đến mức nào.
Phần còn của câu nói, anh ta không thể thốt ra được nữa.
Chỉ lặng lẽ, bước theo tôi lên
Vừa anh ta đảo mắt nhìn quanh hộ nhỏ đơn sơ.
Ánh mắt thoáng xót xa.
“Em thà ở này, cũng không chịu về nhà.”
Trong giọng nói vô tình ra chút khinh miệt, khiến tôi cau mày.
Có anh đã quên cái phòng năm tốt nghiệp của chúng tôi chỉ là vách ngăn rộng tám mét vuông.
nhà vệ sinh dùng
Chỉ cần mở cửa hơi mạnh chút là bị phòng bên cạnh nàn.
Còn giờ, một căn nhỏ sạch sẽ, kín, lại bị anh xem như nơi chẳng đáng người ở.
“Không phải anh bảo ăn bánh sao?”
Tôi không phí thời gian cãi với Lục Tiêu xem ai mới là người đã quên đường mình từng đi.
Tôi dọn gọn mọi thứ bàn, để lại khoảng trống.
07
Lục Tiêu lấy bánh châm nến, nhắm mắt nói ba điều ước.
“Hy vọng anh sẽ nổi tiếng.”
vọng anh có thể chen chân vào điện ảnh, trở ảnh doanh thu trăm tỷ.”
“Hy Tô Mạt mãi mãi ở bên anh, như... trước đây vậy.”
Nói xong, anh ta nến, ngẩng nhìn ánh mắt sâu hun hút.
“Tô chúng ta nhau vượt qua nhiêu sóng gió. không hiểu, tại sao đến khi mọi chuyện rồi, lại muốn bỏ anh.”
“Chẳng lẽ tình cảm bao nhiêu năm qua là sao? Chỉ vì chuyện nhỏ nhặt, phủ tất cả, như vậy có đáng không?”
“Anh chưa từng đổi mật nhà, luôn chờ em quay về. Em không? Đồng chia là anh dỗi, nhận lời đi họp lớp cũng chỉ để được gặp em. Anh đã mình mươi rồi, em không thể bước lại một bước thôi sao?”
Chuyện "giả làm thật" trong cảnh chiếu, trong miệng anh ta, chỉ một chuyện nhặt kể.
Chính lúc này, tôi mới thật sự thừa người đàn ông mà tôi từng yêu sâu đậm… đã toàn mục nát
Thế giới nhoáng đầy giả tạo ấy…
Ngâm trong đó quá lâu, Tiêu đã thối từ trong ra ngoài.
Tôi nghiêng đầu tránh khỏi bàn định chạm vào tôi của anh ta.
Bình mở
“Lục Tiêu, tôi không biết chia tay có phải chỉ nói lúc tức giận của anh không, nhưng chắc chắn — đó không phải giận dỗi của
“Chúng ta sớm đã còn thuộc về cùng một thế giới nữa rồi. Chỉ là vẫn bị quá khứ níu không thừa mà thôi.”
“Tám năm trước, đúng nhật anh, anh tỏ tình với tôi, tôi đã đồng Tám năm sau, cũng vào hôm nay, hy chúng ta thể buông tay nhau, để quá khứ được ngủ yên, nay sau, không còn liên gì nữa.”
Lục theo bản năng đưa tay muốn giữ tôi lại —
Nhưng chạm được vào vạt áo tôi khi tôi bước.
Sắc mặt anh ta tái nhợt, giọng hoảng hốt:
“Không phải vậy! phải đâu, anh không thay đổi! Mạt, xin em, nhìn anh đi! Nhìn kỹ anh một lần thôi — yêu anh em chưa từng thay đổi!”
mà ‘buông tay quá khứ’, ‘không còn liên Anh làm không được! Em đã khắc sâu trong cuộc đời anh rồi, cả đời này anh không thể vượt em được.”
“Tô Mạt, anh biết hai người đó là ai rồi — chỉ là sếp và đồng của em thôi đúng không?”
“Lúc đó anh chỉ là quá giận, giờ nghĩ lại mới nhận ra — em giống đám người trong giới giải trí đó, em sẽ đem tình cảm ra đùa cợt, không lấy yêu đương làm trò giải trí.”
Lục Tiêu cố gắng giải khẩn thiết cầu xin, hy vớt vát chút đó trong mối hệ đã sụp đổ chúng tôi.
“Vậy còn anh sao?”
nhàng hỏi.
Lục Tiêu lập sững lại.
“Anh… tất nhiên cũng giờ xem tình cảm là trò đùa.”
“Thế tại sao anh ‘đi vào’?”
Ánh mắt Lục Tiêu rút dữ mấp máy, không thể phản bác.
“Anh… có.”
Vẫn chết cũng không chịu nhận.
“Lục Tiêu, nếu anh nói dối, thì những điều ước mà anh vừa thổi nến phản anh đấy — anh sẽ đổ, bị cấm sóng, không ai còn nhớ tới anh nữa, anh sẽ…”
“Đủ
08
Lục Tiêu gào lên cắt lời tôi, đôi đỏ ngầu vì tức giận và căng
“Đúng! Anh đã làm thật với Thẩm Y Ninh ngay trước mắt em đấy! hài chưa? Nhất định phải xé lớp ngụy trang này, tất cả mọi thứ không thể cứu vãn đúng không?”
“Em tàn nhẫn Mạt.”
“Em muốn anh làm sao? Không làm thật thì đạo diễn thay ngay tại chỗ. Sau này còn ai dám anh
Lục Tiêu rơi vào vòng logic tự dựng lên của chính mình — vừa ngang ngược, vừa thấy tủi thân.
Tôi chỉ thấy mệt mỏi.
Giống đang chơi đàn cho bò nghe, hay cố lay tỉnh một kẻ giả vờ ngủ.