Lúc trong họ làm gì tiền để tiếp tục thuê. Nhưng dù có la hét đến đâu, bà chủ cũng chỉ một mực đuổi người.
Không chịu bỏ cuộc, ba người họ ngồi lì cửa nhà, không cho bà chủ dẫn khách tới xem. đầu bà còn nhịn, nhưng sau khi họ mất mấy lượt khách, bà tức mức công an lần nữa.
Bà chủ là người thẳng thắn, không cứ bồi thường ít tiền là chuyện – bà kiên xử đúng định.
Kết quả: ba người "vinh dự" nhận 5 ngày tạm
Trong mấy ngày họ ở trại tạm giam, mưa lớn đổ suốt.
Toàn bộ hành lý họ để ngoài cửa đã bị mưa dội cho ướt sũng, còn bị bà nhặt ve chai lấy không ít.
Khu đó không có camera, ba người chỉ dậm chân tức tối chẳng làm gì được.
Bạn thân của vẫn thầm dõi, gửi cả lúc họ rời khỏi trại giam – bù tóc rối, quần áo thếch.
Thật sự quá đã!
tôi việc tiến triển rất thuận lần đầu được sống tĩnh và tự do.
Nửa năm sau, tôi thu dọn hành lý trở về. Đúng lúc căn nhà tôi cũng đã hoàn phần nội thất.
trang do tôi lên ý tưởng – cổ điển mà tôi yêu thích. Cuối cùng, cũng có một nơi thực sự thuộc về mình.
trở lại công ty, rất hài lòng với hiệu công việc của tôi, nhưng ánh mắt nhìn tôi lại có chút kỳ lạ.
Tôi gặng hỏi mãi, cuối cùng ông mới ra Trong thời gian tôi đi công tác, bố mẹ và Trang Tiểu Tuyết nhiều lần đến công ty tìm tôi.
Thậm chí mẹ tôi liên tục yêu cầu sếp tạm ứng một năm lương của tôi.
Sếp mở video cho xem – trong đó mẹ tôi lăn lộn dưới đất, khóc lóc:
“Tôi là mẹ nó, tại sao không thể ứng tiền lương của nó cho chứ?”
Trang Tiểu Tuyết đứng bên hét to: “Tiền chị tôi vốn là đưa cho tôi, tôi chỉ lấy trước gì sai?”
Nhân nhân sự ái ngại thích: “Công ty không có chính sách tạm lương.”
Nhưng họ không nghe, vẫn tiếp tục gây
chí còn yêu cầu công chuyển khoản luôn cả tiền thưởng cuối năm cho “Dù sao con gái tôi ngu ngốc, các người cứ cho nó làm việc quần quật 20 tiếng/ngày, cuối năm ít nhất cũng thưởng 200.000
Cuối cùng sếp không chịu nổi, gọi bảo vệ đuổi họ đi.
Dù ông vẫn về phía tôi, nhưng cũng thắn: nếu họ cứ tiếp tục như vậy, công ty sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Tôi hiểu rõ ý ông – phải giải quyết triệt để này.
Suốt chuyến công tác, tôi đã thông suốt. Cứ trốn tránh mãi không cách.
Chỉ cần còn quan huyết thống, sẽ mãi bám tôi.
Bố mẹ tôi thậm chí thể kiện ra tòa vì không tôi phụng dưỡng.
Tôi nhìn vào thiếp trong tay, thầm siết chặt nắm tay: Được thôi – là sống, hai là – này lùi bước!
Hôm sau khi vừa nhà, họ liền kéo đến, tay xách nách theo đủ thứ đồ.
Sau khi bị tạm giam, ba người họ chẳng còn nào, chỉ có thể thuê phòng rẻ sống với gián
Giờ họ còn nồng nặc mùi hôi thối.
vừa vào nhà đã quát lớn, quanh một “Con Mày tưởng là khỏi
Bố tôi hằm hằm đạp vào cửa: “Dám chạy hả? Chúng tao sinh mày ra là để mày nuôi lại chúng tao! Mặt mũi nào mà
Tiểu Tuyết lúc này cũng bỏ luôn vẻ tội nghiệp, trở lại độ kiêu căng quen thuộc.
Dù có ngốc đến đâu, cô ta cũng đã nhận ra tôi đã đọc hết bài viết của cô ta trên – và dĩ nhiên, cô ta đã xóa sạch chúng.
“Đừng tưởng trốn được là chúng tôi không làm gì được! Tôi và chị là – dù có chặt xương còn gân nối liền!”
14
“Dù mày trốn đến chân bể, chúng tao cũng sẽ tìm ra mày!”
Ba người họ ngồi phịch ghế sofa, mặt đầy vẻ ngang ngược.
“Chỉ cần mày dám chúng tao sẽ đến tận chỗ làm của mày. Tao không tin công mày còn dám mày lại!”
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ nhưng tôi vẫn tức đến nghiến răng nghiến lợi khi nghe những lời đó.
Tôi gằn từng chữ: “Nếu các người khiến tôi mất việc, thì tôi chẳng còn tiền mà đưa cho các nữa – vậy thì có ích lợi gì
Trang Tiểu Tuyết ngửa mặt lớn, còn vỗ đùi rầm rầm như một kẻ điên:
“Thì lại đi tìm khác thôi! Tôi biết tính chị – chả cố tiền! Chỉ cần chị không nuôi tụi tôi, tụi tôi sẽ tiếp tục quậy!”
Ánh mắt của nó hoắm như hố đen, như muốn nuốt chửng tôi.
Tôi cố kìm cơn giận, lên tiếng cảnh cáo:
“Nếu các người còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ báo công an.”
người nhìn đồng loạt cười.
Trang Tiểu Tuyết nhếch mép: “Vậy thì báo đi! Cùng lắm lại vào đồn nằm hôm. Dù sao còn bố mẹ ở cảnh sát cũng chỉ xem như xích gia đình thôi. Nhiều lắm là bị mắng vài câu.”
Đúng như tôi nghĩ – vô liêm sỉ đến cùng cực!
Cô ta còn tiếp tục đe dọa:
“Cũng hòng đăng lên mạng để bêu xấu tụi tôi – vô ích! Lên đạo chẳng tôi đau đớn gì đâu. hôm nữa dân mạng lại có mới để chửi, ai thèm quan tâm sống chết của chị!”
Bọn họ giờ đã trở thành ký sinh trùng, sống bám lấy tôi, hút máu, ăn thịt cho khi tôi chỉ còn là một xác khô.
Tôi cố kìm nước giả vờ đuối như kế hoạch: “Bố mẹ, Tiểu Con thật sự chịu không nổi nữa… Các người muốn mới buông tha cho con đây?”
thế là, ba người họ dọn thẳng nhà tôi, mang theo đống hành lý. Trang Tiểu Tuyết còn chiếm luôn phòng ngủ chính của tôi.
Bố mẹ thì không ngừng ép tôi sang tên căn nhà Tiểu
May đã tính trước – nhờ bạn thân thuê viên đóng giả nhân viên pháp lý. Người đóng giả nói đúng như kịch bản: nhà mới mua ít nhất phải sau năm mới được sang tên.
Sau một hồi bàn bạc, họ quyết định ở lại ăn bám tiếp, vì tôi không chạy thoát được.
Kể từ khi họ nhà, tôi như trở thành việc gian. Mỗi bữa đều phải có hải sản, bào ngư…
Bố mẹ còn ra điều kiện: “Phải đưa tụi tao 10.000 tệ mỗi tháng sinh hoạt!”
kế hoạch, tôi đành cắn răng
Một tháng trôi qua.
Rồi Trang Tiểu Tuyết đòi hỏi hơn nữa. Cô lên: “Tôi để ý một chiếc siêu xe chiều nay đi lấy về đi, tên chủ xe ghi mẹ coi như chị tặng quà sinh nhật cho mẹ!”
Mẹ tôi gật đầu lia “Đúng rồi, làm theo lời Tiểu
Trang Tiểu Tuyết tính toán thật kỹ – nếu xe đứng tên mẹ, thì sau này dù tôi có đòi lại cũng không thể. Vì mẹ tôi bỏ rơi tôi, nên pháp luật sẽ không nhận đó là chiếm đoạt.
Tôi nhìn giá – 1 triệu thật rồ.
Tôi dù có được thăng chức thì gom hết tiền cũng không đủ.
Vậy mà Trang Tiểu Tuyết còn làm ra vẻ chính nghĩa: “Thế mà cũng gọi là nhà? 1 triệu mà cũng không lo
Tôi chỉ biết lật mắt khinh bỉ – “Giỏi thì tự mà đi kiếm tiền!”
Tôi mạnh xấp tờ rơi lên lạnh lùng “Tôi không có tiền!”
người lập tức nổi giận.
“Vô dụng! Một xe cũng không mua được cho em gái! Nếu mày không mua, mai tụi tao kéo băng rôn đến công ty mày. Coi ai chơi lại ai!”
16
Suốt một tháng ở tôi, họ đã dùng đủ chiêu của tôi đủ thứ. Nên giờ họ nghĩ tôi sẽ tiếp tục nhún nhường.