01
Thịnh Ngôn tôi đến bệnh viện.
Trong xe, hệ thống sưởi ấm rất áp.
Anh chu đáo chuẩn cho tôi nước nóng và choàng cổ.
Suốt tháng này, anh đích chăm sóc tôi chút một.
Chân tôi giờ đã có thể từ từ chạm đất, bước đi được rồi.
Ngay sau khi sự việc xảy nó lập tức leo lên hot search.
Truyền cánh nhà báo lá cải và tài khoản marketing bắt đầu đua nhau đồn đoán về cục cô gái kia.
Nhiều cư dân mạng cho rằng, với tính lạnh lùng, chỉ cưng chiều vợ như mạng của Chu Thịnh Ngôn, anh nhất sẽ kiện cô ta đến cùng.
Thậm chí có người đoán rằng anh sẽ phong sát cô gái đó ở Bắc Kinh, khiến cô ta không còn lui.
Khi những suy đoán ấy và sự kỳ vọng mà người ta đặt Chu Thịnh Ngôn, tôi cũng không khỏi tự hỏi, rốt cuộc sẽ làm gì?
Loa xe đang phát bản tin giải trí, Thịnh Ngôn đưa
Lúc chờ đèn đỏ, anh nghiêng đầu liếc nhìn tôi.
Giọng nói vẫn lạnh nhạt như mọi khi: “Vân Thư, chuyện đó... hãy đi.”
quay sang nhìn anh.
“Chuyện bị phải không?”
Thịnh Ngôn đầu, nhẹ giọng “ừ” một tiếng.
Chúng nhìn nhau thật lâu.
Ánh mắt anh tĩnh.
Tôi hỏi: “Tại sao?”
Chu khẽ dài: “Vân Thư.”
“Chân dần phục, kết quả cũng không quá tệ.”
“Nhưng theo những gì anh biết, gái đó hiện đang học năm cuối đại học, vừa đậu cao học.”
không hòa giải, cô ta sẽ mang án tích.”
Tôi bật cười, cúi xuống nhìn đôi chân mình.
một nữa thôi, tôi đã phải sống cả đời trên xe lăn và giường bệnh.
Bác sĩ nói, thanh sắt đó chỉ cách vùng ở đùi tôi đúng 0,1 cm.
người đàn ông ấy sâu thẳm như vực tối.
Khi không cười, anh trông nghị vô cùng.
Tôi mỉm cười hỏi: “Chu Thịnh Ngôn, từ khi nào anh trở nên khoan như vậy?”
Một người luôn mạnh mẽ, quyết đoán nơi thương trường, không cho phép bất nào, từng nói với khi tôi mới 22 tuổi, bị người theo dõi, bám đuôi:
“Vân Thư, không cho phép bất cứ ai làm em bị dù chút.”
“Dù chỉ một cũng không được.”
Vậy mà bây giờ, anh lại muốn tôi tha thứ một người đã cố ý lái xe đâm vào mình.
Chu Thịnh Ngôn giọng điệu lơ đễnh:
“Cô bé một thân mình sống ở Kinh cũng không dễ dàng gì.”
“Nhà chúng ta không thiếu chút tiền đó.”
“Bỏ kiện đi.”
khi lên xe, tôi đã để ý trên sau có thêm vài món ăn
Là một tiramisu đã bóc sẵn.
Anh là người ưa sạch xưa nay không cho phép ăn uống gì trong ngoài nước
Tôi lặng lẽ nhìn hộp tiramisu ấy rất lâu mà nói lời nào.
Cho đến khi xe chạy vào bãi dưới tầng của bệnh
Bác sĩ trị chính của tôi không cảm thán:
“Cô trường hợp của là cùng may mắn đấy.”
“Chỉ lệch có 0.1cm thôi.”
Khóe môi tôi nhẹ nhếch – tôi nghĩ, đúng mình rất may mắn.
0.1 – đủ tôi rõ con người của Chu Thịnh Ngôn.
02
Chu Ngôn nhướng mày nhìn tôi như thể nói: “Em xem, bác cũng bảo không sao rồi, sao còn chưa rút đơn kiện?”
y thay thuốc tôi, Chu Thịnh Ngôn đứng ngoài hành lang.
Y ấy là một cô gái từ tôi viện đến lúc chuẩn bị xuất viện, cô ấy luôn chủ động chuyện tôi.
Khi biết chân mình có không giờ đi được, đã suy sụp hoàn toàn. cô ấy là người đã ở bên, động viên tôi rất
thuốc xong, ấy ghé sát tai tôi nói
“Cô Thẩm à, cô còn hơn cả diễn trên tivi nữa.”
“May mà cô không sao, tôi theo dõi mọi chuyện trên mạng rồi. Cô nhất định tha cho người gây tai
“Mọi người đều nói cô may mắn vì chỉ lệch có chút xíu nữa là liệt nửa người, nhưng thật ra cô vốn dĩ không chịu những đau này.”
Tôi mỉm cười thật lòng:
“Cảm ơn cô.”
Chuyện tai nạn của tôi đã nằm trên hot search suốt một thời gian dài.
Mới vừa lắng xuống, không bao sau lại nóng trở lại.
gây nạn tên là Tô Tuế.
ta bị “đào” là đàn em thời đại học của Chu Thịnh Ngôn, từng là fan cuồng của thời sinh
Trong suốt thời gian tôi nằm viện, ngày nào cô ta cũng ngồi chờ ngoài phòng bệnh, không rời nửa
Cô ta gầy gò, mặt mũi tái nhợt vì sợ nhìn đúng kiểu yếu đuối đáng
Gần đây, trên mạng truyền bức “thư xin lỗi” tự viết.
Dài lê cả mấy trang, kể lể đủ là xin lỗi, nào là hoàn cảnh khăn.
Thế là đầu có người cảm thông, rồi truyền thông cũng nghiêng phía ta.
Ngay cả Chu Thịnh cũng bắt đầu mềm lòng.
Chỉ có y tá nhỏ ấy vẫn khuyên tôi: “Đừng cho
Thay thuốc xong, Chu Thịnh Ngôn lập bước vào.
Trên đường về, anh không nhắc đến chuyện giải nữa.
Tô Giai Tuế vẫn tin tôi mỗi ngày.
Hôm cũng không ngoại lệ.
Tôi chỉ trả lời đúng một lần:
【Những lời này, xin cô hãy nói với sư đại diện của tôi.】
Dù vậy, cô ta vẫn kiên trì cho tôi không
Màn hình điện thoại của Chu Thịnh Ngôn sáng lên.
Tôi liếc nhìn thấy gửi tin hiển thị trên đó.
Gia Tuệ.
Là biệt danh trên mạng của Tô Giai
Chu Thịnh Ngôn lấy điện thoại, cúi đầu nhìn, khẽ nhíu rồi nói:
“Tin nhắn phiền.”
Xem ra Tô Giai Tuế không tìm đến tôi, mà còn bắt đầu rầy cả Thịnh Ngôn.
Tôi là vũ công, từ trước đến nay không bao giờ ăn loại ngọt có lượng cao.
Chu Thịnh cũng từng mua tiramisu cho tôi.
Anh cũng không thích mấy ngọt ngấy như
Vậy nên, hộp tiramisu kia không phải của anh, càng phải mua cho tôi.
thu ánh mắt về.
Khi đến biệt thự nhà Chu, Thịnh Ngôn người xe rồi mang xe lăn ra.
Anh bế tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên.
Sau khi chân bị thương, tạm dừng mọi công việc.
Chu Thịnh Ngôn cũng hủy gần hết lịch mỗi ngày ra hai tiếng để tôi phục hồi chức năng.
Về đến nhà, anh thay bộ vest mới.
Bộ đồ được vừa tôn vóc hảo của người đàn ông.
Kết hôn đã bảy năm, hình anh vẫn thay đổi.
mập, không bụng bia.
Là hình mẫu lý tưởng trong số những người đàn ông thượng