Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

“Tôi xứng đáng bị đâm
“Khi anh lắng tương của cô ta, giờ nghĩ đến tôi – người từng sống trong nỗi sợ sống cả đời xe
Đôi mắt Chu Thịnh Ngôn đỏ lên từng
Anh khóc vừa lắc
“Vân Thư, xin lỗi.”
tôi, anh đốt bộ những bức thư và món đó.
Ba tháng sau, khi thời gian chờ ly kết thúc, tôi và anh chóng hoàn tất thủ tục.
Ba tháng không gặp.
Trên cằm Chu Thịnh Ngôn lún phún râu.
Dưới mắt là quầng thâm đậm.
Giọng anh khàn đặc:
“Vân Thư, anh yêu em.”
“Tình yêu của anh chưa thay đổi.”
Tôi nhíu mày, bật cười
yêu của anh đã từng dao động.”
“Anh chỉ hối hận... chứ không phải còn yêu tôi.”
Sau khi ly hôn, phiếu Tập đoàn Chu liên tục rớt giá.
Còn thị thì phát triển như diều gió.
Tôi đã đến nhà giam gặp Tô Giai Tuế lần cuối.
Sắc mặt cô đỏ gay, chất tôi:
“Thẩm Vân Thư, dựa vào cái chứ?”
“Rõ ràng là tôi yêu trước, tại sao anh ấy lại yêu cô?”
“Tôi quen anh ấy trước cơ mà!”
Tôi nhàn nhạt
“Dựa vào việc tôi còn biết liêm sỉ.”
“Không chen vào chuyện tình khác.”
Nước của Tô Giai Tuế tuôn như mưa:
“Cô không hiểu được tôi đau đớn đến thế nào! không có tư cách nói vậy!”
“Tại sao người đứng bên cạnh anh ấy không phải là tôi, chỉ vì gia thế của cô tốt hơn à?”
Tôi gác máy, quay lưng rời
đoàn Chu đang trong cơn khủng hoảng trọng, Chu Thịnh Ngôn đến mức không còn thời gian “làm phiền” tôi nữa.
Nhìn thấy sự tàn từng ngày của nhà họ Chu, trong lòng tôi lại dâng một sự hả hê không che giấu.
Từ đó, chính thức tạm biệt với sự nghiệp múa.
Chân tôi không thể chịu đựng vận động mạnh.
Sau khi tiếp quản Thẩm thị, dần học được cách buông bỏ vết thương ở chân.
Nhìn thấy Thẩm thị ngày lớn mạnh, tôi cảm thấy hạnh phúc.
Sai số 0.1cm ấy… có lẽ là món quà của số phận.
truyện góc nhìn Chu Thịnh Ngôn
Tô Tuế tìm đến tôi, cô khóc rất lâu.
Nếu cô ta không động nhắc đến chuyện cũ, tôi như đã mất tên cô là ai.
Lần cuối tiếp xúc với cô ta, là bảy năm trước.
cô ta bám riết lấy tôi, tôi lo Vân hiểu lầm đã nghiêm giải thích rõ ràng với cô ấy.
Tô Giai tôi nghe hoàn cảnh của rằng cô ta không thể để bị dính án.
Tôi nghĩ một lúc, cuối cùng đồng ý
lẽ tôi mềm lòng vì cô từng tôi.
Tôi nghĩ, tôi và Vân Thư không thiếu khoản thường đó.
khuyên cô ấy rút kiện, nhưng cô không đồng ý.
Khi Vân Thư đồng ý rút đơn, điều kiện lại là phải ký vào đơn ly hôn – tôi nghĩ cô chỉ đang dỗi nên không để tâm.
Thế tôi chọn khác: thuê luật sư cho Tô Giai Tuế, giúp cô làm thủ tục nhập học.
Tôi tưởng rằng mọi chuyện sẽ được quyết êm đẹp.
Tô Tuế lại tự sát.
Lúc tôi bệnh viện thăm cô ta, lại bỏ cuộc gọi của Vân Thư.
Khi tình cờ gặp cô ấy trong bệnh viện, tôi hoảng loạn.
Tôi sợ cô hiểu lầm, sẽ rời đi.
Cô tổ chức họp báo, mà thì không biết gì.
Cho đến khi nhìn thấy Tô Giai Tuế chuyện, biến Vân Thư người thứ chen chân tình của chúng tôi…
Tôi vừa hãi, vừa đau
Những câu hỏi gay gắt từ truyền thông đổ dồn người Vân Thư.
Trong lòng tôi dâng lên nỗi day – không thể tả bằng lời.
Ánh mắt lạnh nhạt, đầy thất vọng của cô ấy...
Tự mình đứng trước hàng trăm phóng viên, thẳng thừng tuyên bố ly hôn.
biết, cô ấy đã toàn thất vọng về tôi.
Tôi cũng biết – giữa chúng tôi... không khả năng quay lại nữa.
Nếu có cơ lại, tôi tuyệt đối sẽ không tay giúp Tô Giai Tuế.
Không bao giờ đối với Vân Thư.
Chỉ khi mất đi tôi mới thật sự hiểu được nỗi đau của
Bảy năm tôi từng thề sẽ bảo cô ấy, để ấy có thể múa cuộc đời.
mà hôm nay, tôi lại không làm được.
Chu Thịnh Ngôn tuổi hai mươi...
chắn sẽ hận Chu Thịnh Ngôn của tuổi hai mươi bảy...vì đã đánh mất Vân Thư.
[Hết]