01
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không khí phòng nên ngạt.
Giang Vũ Triệt bất ngờ vòng tay ôm lấy lực mạnh hơn bình nhiều, nặn ra cười xoa dịu bầu không khí:
“Ha ha… Cô chỉ đang đùa với mọi người thôi.”
“Hy à, anh đã nói rồi mà, chẳng có khiếu hài hước gì cả. Em xem, làm cả lạnh rồi
Tôi cũng rất biết điều, mỉm cười phụ theo anh ta.
đây đâu phải ngốc, khí nhanh chóng trở nên sôi nổi trở lại.
Mọi người gọi nhau ngồi xuống.
Lâm lại khá thẳng thắn, cười
“A Triệt, anh không cần phải giúp em đâu, tránh để dâu đây giận dỗi anh. nay đến dự tiệc chào đón em toàn người quen cả, chẳng không thể nói.”
“Em ly hôn, sản quá phân chia, nên A mới chuyển tiền cho em, để em tạm thời tìm
Nói xong, cô ta cúi tác trên điện lúc, sau đó khẽ Giang Vũ Triệt:
“Em chuyển lại cho anh chuyện nhà cửa không anh lo nữa.”
Chuyện vay tiền coi như được dàn xếp ổn thỏa.
Vũ Triệt một cái, ánh mắt mang theo trách móc.
Tôi làm như không nhìn thấy.
Trong tiệc, có người hỏi đến chuyện lễ của chúng tôi.
Vũ Triệt liền khoác vai bố:
“Cuối tháng sau sẽ thiệp đến đó không ai được vắng mặt đâu nhé. cũng nhớ chuẩn bị dày dày phong bì mỏng là tôi cho ngồi bàn trẻ con đấy!”
Yêu nhau hơn bốn năm, anh ta đi đâu cũng báo tôi biết, mọi chuyện đều cùng tôi bàn bạc.
Chuyện lần này — tự cho Lâm Thanh vay tiền — tôi nghĩ mình có thể cho anh ta một cơ hội.
Ba tuần qua đi.
Lâm Thanh Thanh vẫn không ngừng mời rượu mọi uống đến mức má hồng ửng.
Ánh mắt của Giang Vũ Triệt thì liên tục vô thức dõi theo cô ta.
Sự lo lắng và xót trong mắt anh ta, nhìn thấy hết.
Tan tiệc, Lâm Thanh Thanh chối để ai đưa về khách sạn, nói muốn tự đi dạo lát.
Giang Vũ Triệt mím cùng tôi xe.
Quả nhiên, ta bắt lật chuyện cũ:
“Anh đã nói với em rồi, chuyện cho Thanh Thanh tiền là giúp cô ấy qua cơn hoạn nạn. quen cô ấy mười năm, rất hiểu con cô cần gì phải làm quá mọi lên như
“Còn bắt ấy viết trước mặt bao nhiêu không làm cô ấy mất mặt mà cả cũng thấy khó xử.”
Nghe lửa trong tôi cứ bốc lên ngùn ngụt.
Tôi và anh ta đều xuất thân trong gia đình bình thường, mẹ hai đã nhau mua nhà cưới, ngày cưới cũng định.
Số tiền trăm trong tài là quỹ kết mà cả hai cùng tích trong đó phần là tôi. Đã nói rõ với nhau chỉ cho sính lễ và hôn lễ.
nhưng anh ta lại chẳng thèm nói với tôi một câu, đã vội vàng chuyển hết số tiền ấy đi.
Chẳng lẽ thế là đúng chắc?
Tôi nghiêm
“Giang Vũ Triệt, anh thân thiết phải chuyện tiền bạc. Viết giấy vay cũng là sau này lôi thôi xử. Đây đâu số tiền nhỏ anh cũng biết chúng ta đã tích góp vất vả thế nào.”
“Nếu đổi lại anh ở vị trí của tôi, chưa chắc anh đã rộng được như tôi.”
Anh ta sầm lặng không
Dưới ánh đèn rực rỡ, Lâm Thanh Thanh đang xách giày cao gót, nhảy múa dưới cột đèn.
Chiếc váy đuôi màu đen xoè ra, bóng cô ta kéo dài dưới ánh sáng.
Giang Vũ đột ngột đạp phanh:
“Cô ấy uống say đi một mình ngoài đường nguy hiểm
Chưa dứt lời, cửa “rầm” một tiếng đóng lại.
Anh ta chẳng liếc lấy một cái, cũng nhận ra tôi suýt đập đầu vào kính vì cú phanh gấp của anh ta.
02
Qua cửa kính xe, thấy Giang Vũ Triệt bước vào của đèn đường.
Thanh Thanh hoảng hốt suýt vừa hay anh ta ôm lấy.
Nam thanh tú, bóng họ giao nhau, đẹp như một bức tranh.
“Hy Tảo, em lái xe nhé! Thanh Thanh rượu trúng gió, say lắm rồi…”
Giang Vũ Triệt dìu Thanh Thanh lên sau.
Cô còn vào người anh ta, nguậy không yên.
Anh ta lúng túng kéo ra khoảng ngay cả khi nói với tôi cũng chẳng lấy một cái.
Tâm trạng tôi thật khó tả.
Tôi đạp ga, đưa xe về khách
Giang Vũ vừa đỡ trong lòng nói với tôi:
“Đậu xe xong, anh đợi em cùng đưa cô ấy nhé.”
Chỉ một chút kẽ đủ để tôi thức làm theo.
Nhưng khi tôi vừa xe xong, đã thấy Lâm Thanh vòng tay cổ anh ta.
mắt ngà ngà say ngấn lệ, khoé môi gượng cười chát:
Triệt, em hối hận rồi!”
“Nếu năm đó em không giận dỗi đi lấy khác, nếu em ở lại bên chẳng phải chúng ta đã thể hạnh phúc mãi sao?”
Đôi môi đỏ ấy, cách Giang Vũ Triệt chưa tới mười phân.
Tôi thấy yết hầu anh ta động, mắt nhìn cô ta như mất hồn.
phụ nữ, tôi thừa nhận Lâm Thanh đẹp.
Không trách sao trước đây Giang Vũ Triệt đôi lần vô thức phàn nàn quá nóng nảy, chẳng có nữ tính nào.
sợ phải nhìn thấy cảnh họ hôn nhau, liền hèn nhát quay lưng bước
về nhà như mờ hẳn trước mắt tôi.
Những năm nhau, Giang Vũ Triệt chưa từng nhắc tới Thanh Thanh trước mặt tôi, nhưng tôi vẫn loáng thoáng được vài chuyện từ bạn bè anh ta.
Họ là thanh mai trúc mã, chia tay rồi lại quay về không biết bao nhiêu lần. Đến khi Lâm Thanh Thanh chồng, anh ta đã suy sụp rất lâu.
Nên khi tình với tôi, anh ta đã nói:
“Lê Hy Tảo, em xuất hiện trong cuộc đời anh giống như chính cái tên của em — mang cho anh ánh sáng bình minh.”
Có lẽ là do đã quen trong ánh sáng, nên lại thèm khát bóng tối.
Nhớ mãi về người từng đẩy vực sâu.
Tôi lau khô nước mắt, tự cười giễu chính mình.
Nhận rõ giá trị của bản thân sớm một tốt — mọi chuyện hôn nhân nên xem như là chuyện vui.
Giang Vũ Triệt về đến nhà muộn gần tiếng.
Tay đầy túi đồ ăn khuya:
bối à, anh thấy em tối nay ăn chẳng được bao nhiêu, trên đường về anh đã ghé mấy quán em ăn…”
người vào phòng ngủ.
Anh lại đuổi theo, từ phía sau ôm lấy eo tôi:
khi thấy em anh ghen đấy, bậc thang bước xuống được
“Anh thật sự chỉ coi Thanh Thanh là bạn bè bình thường thôi. Chính em đã lái xe về bỏ lại anh mà, anh cũng chủ động làm lành rồi, em đừng giận nữa
Mỗi lần anh lời mềm mỏng, tôi chẳng nỡ so đo với anh ta.
hương nước hoa trên người Lâm Thanh Thanh cứ thoảng vào mũi tôi.
Trên vai anh ta thậm chí còn vương lại dấu son.
Tôi buồn nôn, liền đẩy mạnh anh ta ra:
“Bạn bè thường thì sẽ không ôm nhau như thế đâu.”
Anh ta cau mày, bực bội nói:
“Cô ấy say rồi, anh chỉ đỡ cô thôi. Gì mà ôm nhau