Trong mắt trầm trồ của đám đông, mẹ Trần Hạo Lỗi như một chó nhỏ bám người, bước tới khoác tay Hiểu Quang:
“Chồng à, anh tới quá
Trần Hiểu Quang dịu dàng trả
“Em con bắt nạt mà, đương nhiên anh phải đến xem ai dám bắt nạt con trai của ta.”
Mẹ Trần Hạo Lỗi kiêu
“Nếu con trai bị bắt anh chắc chắn sẽ đứng về phía em, đúng không?”
Hiểu Quang cười yêu chiều:
“Tất nhiên rồi. Trên đời này ai có trọng hơn và con trai
“Ai dám bắt nạt hai con em, sẽ bắt họ trả giá gấp mười, gấp trăm lần.”
“Chồng yêu, tốt với quá! Em anh chết mất!”
Nói xong, cô ta kiễng chân hôn lên má ta giữa bao ánh mắt.
Nụ hôn đó khiến cô ta thêm rạng rỡ, cười như được mùa.
Các cư quanh nhìn thấy cảnh này mà phát
“Nhìn kìa, ông Trần đối xử với vợ thật là tốt! Chắc cũng chỉ vì bị tiểu tam mê hoặc tạm thôi, đẹp như thế mà.”
“Nhìn lại đi, như trái cà rốt méo mó ấy. Đến dép của vợ Trần còn không xứng
“Đúng vậy, có vợ như thế, tiểu tam không biết tự sức mà còn dám chồng người ta. Đúng là ‘ruồi đẩy tường’, quá tự cao. Lần này thì xem nó còn dám ngẩng đầu không!”
04
Lỗi gọi lớn: ơi!”
Trần Hiểu Quang nhẹ nhàng xoa đầu Trần Hạo cúi người hỏi:
“Con trai ngoan, nói bố ai bắt con vậy?”
Trần Hạo Lỗi cười toe toét, môi cong lên, mắt híp lại đầy kiêu ngạo:
“Chính là con nhân kia. Lúc con véo đùi nó, nó vào miệng con, giờ miệng con vẫn còn đau rát.”
mà con đã dạy dỗ nó rồi, véo cho mấy chỗ bầm tím, còn tát mấy cái nữa.”
Hiểu Quang vậy mỉm cười hài lòng như hoàn toàn tán thành:
“Con trai ngoan của bố, đánh đúng!”
“Sau dám đá cứ mạnh đũa cho bố! Phải để mọi người biết, thiếu gia nhà Đỉnh Thiên không phải ai cũng nạt được, rõ chưa?”
“Dạ bố, con biết rồi.” – Hạo Lỗi ngoan ngoãn gật đầu.
“Đúng con trai ngoan của bố.”
Nói xong, Trần Hiểu Quang chuyển ánh mắt sang mẹ Hạo Lỗi:
“Dẫn anh đi xem, là gan mức dám bắt nạt con anh?”
Nghe vậy, mẹ Hạo Lỗi tức kéo con chen qua đám đông, hung hăng chỉ vào tôi con gái tôi:
“Chồng chính là con tiện nhân không biết xấu hổ kia!”
05
Quang bước từng bước về phía siết chặt con gái vào lòng.
Tâm trí tôi bỗng chốc quay lại gian lần đầu quen anh ta.
Khi đó vừa tốt nghiệp đại học, là con duy nhất của Chủ tịch Tập đoàn Đỉnh Thiên, bố tôi muốn tôi kế thừa công ty. lúc đó, Quang – một cậu trai nghèo phố – là sinh viên tài chính với Được vào danh giá này đã là cả kỳ tích với anh ta.
Tôi thì vừa chia tay bạn trai vì ra nước ngoài du học. Nhìn anh ta cùng nữ sinh khóa dưới vali rời trường, mắt tôi không kìm tuôn rơi. Và lúc đó, Trần Hiểu Quang đến bên tôi.
Anh ta đưa khăn giấy lau nước mắt tôi, an ủi rằng “Thời gian sẽ làm nỗi đau, chia tay bài học trưởng thành.”
Từ đó, ngày nào anh ta cũng tìm tôi trò chuyện. Tôi thân phận thật, chỉ là bạn bình thường với anh ta. ta từng than không tìm được việc làm, tôi đã bố tổ chức hội chợ làm trường, giúp anh ta được tuyển vào Tập đoàn Đỉnh Thiên làm trợ lý giám đốc.
Ban đầu tôi không có ý định yêu anh ta, cho đến hôm tôi và bạn bị lưu manh trêu ghẹo ở Chính Trần Hiểu đã xuất hiện, chắn trước mặt bảo vệ tôi. Một tên côn đồ tức giận đâm anh ta một nhát vào tay, máu đầm đìa.
Lúc tôi đưa anh ta đi bệnh viện, nước mắt giụa hỏi anh ta có sợ chết không, anh ta cười hiền
cần thấy em gặp nguy hiểm, anh không cứu. là tất cả với
Khi biết bạn trai cũ đã chung với nữ sinh kia, yêu Trần Hiểu Quang như một sự trả Tôi nghĩ anh ta nghèo, nhưng anh ta luôn bảo vệ tôi, cho tôi cảm giác an toàn.
Anh ta việc chăm chỉ, nhanh chóng được thăng chức lên phó giám đốc chi nhánh. Khi tôi nói thật thân phận của mình, đối dữ dội. Tôi dùng cái uy cuối cùng bố cũng ý cho tôi kết hôn ta.
Sau khi cưới, anh ta đối xử tốt với cả tôi và bố. Dần tôi tin tưởng, giao Đỉnh cho anh ta quản lý.
từng tin rằng, tôi sẽ hạnh phúc. Có người yêu thương, có cùng đồng hành cả đời.
Nhưng hôm nay, người ta nhục mạ là tiểu trong nhóm cư dân, tôi hiểu: Trần Quang sau lưng tôi đã sống cuộc đời hoàn toàn khác.
Nghĩ lại, thấy cay đắng và buồn cười.
06
ánh của Quang chạm vào tôi, mặt anh ta lập tức trắng bệch, toàn thân như bị dội gáo lạnh, bắt run
Bàn đang nắm lấy tay Trần Hạo cũng buông ra trong tích tắc.
Bên cạnh, mẹ Hạo Lỗi vẫn chưa ra mức nghiêm của sự việc, còn lớn tiếng thúc
“Chồng anh đứng đó làm gì? Chính con hồ ly dâm kia làm tiểu tam mà còn dám lên mặt trước và Lỗi!”
Gương của Trần Hiểu xanh lúc trắng, như bị bôi bởi đủ thứ sơn, thậm chí lỗ cũng bắt đầu run lên.
cư dân quanh vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục cổ vũ:
“Nhìn xem, Tổng giám đốc Trần tức mức run cả người phen này tiểu tam tiêu đời rồi!”
“Đúng đấy, với con ruột, thử Tổng giám đốc Trần sẽ đứng phía ai?”
“Lần này tam động giới hạn của ông Trần rồi, chắc chắn không có kết cục tốt.”
Ánh mắt của Trần Hiểu Quang nhìn tôi dần trở nên ảm đạm, hai tay rũ xuống, vô lực.
Thấy anh ta vẫn chưa ra mẹ Trần Hạo Lỗi sốt tiếp tục giục:
“Chồng à, sao anh ra tay? Em biết là con tiện nhân đó dụ dỗ anh trước, chỉ cần hôm nay anh đánh đuổi nó, em sẽ tha thứ cho anh.”
Cô ta tưởng lời này sẽ khiến người khác nghĩ cô ta rộng lượng, và Trần Hiểu Quang sẽ vì giữ thể diện mà đánh tôi một trận.
Nhưng Trần Hiểu Quang cứ như bị hóa đá, đứng chết lặng nhìn tôi.
Lúc này, con gái chạy đến, nắm lấy Hiểu Quang, đôi to tròn ngây thơ hỏi:
ơi, sao thằng bé kia cũng bố bố?”
Chưa kịp để Trần Hiểu Quang phản ứng, Trần Hạo Lỗi đã xông đến, tát mạnh con tôi ra:
con của tam, cấm gọi bố!”
“Hôm nay tao đánh mày chưa phải không? Tao đánh chết mày luôn!”
Nói cậu bắt đầu giơ nắm tay béo ú chuẩn bị lao đến đánh tiếp.
Trần Hiểu Quang lúc này chết đuối vừa bừng tỉnh, giận dữ mạnh Trần Hạo Lỗi:
“CÚT CHO TAO!”
07
Trần Lỗi ngã lăn ra đất.
cậu ta cắm vào đống sỏi, máu rịn ra từ vài vết xước.
Cậu há to miệng òa lên.
cậu ta vội lao tới, bế Trần Hạo Lỗi lên, vừa lấy khăn ướt lau tay cho con, vừa thổi vào vết thương. Sau dỗ dành vài câu, cô ta giận hét:
“Trần Hiểu Quang, anh à? lại đẩy con