1
Trịnh không ngờ mình sự trúng trở thành thư ký riêng Tổng – của Thẩm Phải biết thị đoàn lớn phố A, vào đây là lai sáng rực. Cũng may nhờ người thư ký trước dính vào chuyện gì mà bị sa thải, cô có cơ hội này.
muốn đi vào vết xe đổ, ngày đầu tiên đi làm, cô đã sớm thể hiện thần nghiệp, gõ cửa văn từ rất sớm.
“Thẩm Tổng.”
Người phụ nữ trong ngẩng đầu lên – dù không phải lần đầu gặp, ánh mắt Trịnh Như vẫn không được kinh ngạc.
Sự kinh ngạc không đến từ vẻ ngoài, mà từ khí chất: điềm tĩnh, sắc bén, chắn, mang theo uy nghiêm người đứng khiến cô nhiên hơn cả là: người phụ nữ ngồi ở vị trí đó mới hơn ba mươi.
Nghe nói Thẩm tiếp nhận công ty khi còn rất trẻ, từng bước leo đỉnh. Trước đây cũng bị đủ kiểu chèn ép, gần đây Thẩm thị nội bộ còn rối ren, đồn rằng cô sắp vào theo Trịnh Như thấy, câu đó thiếu chữ người vào tù, là cha cô.
“Theo lịch hôm nay, cô có muốn họp
phụ nữ sau bàn làm việc thản nói:
“Không vội, chúng ta đến nơi trước.”
“Đi ạ?”
“Bệnh viện.”
2
Đó là một bệnh viện tư nổi tiếng ở thành phố A, nơi đây phần lớn là giới nhà giàu ra vào. rằng cha của Thẩm Tổng có sức khỏe không tốt, nhưng ông ta không phải đã… rồi sao?
Còn cô em gái kia cũng đã vào – nghe nói là vì làm giả sổ sách.
Vậy trong viện… là ai?
Thư ký vào phòng bệnh, thấy một người ông hơn năm mươi tuổi nằm trên giường bệnh, toàn thân cắm đầy ống gầy trơ xương, đầu đã cạo sạch, người tiều tụy đến đáng sợ, nhưng đôi mắt vẫn rất
Bên cạnh ông ta là một quý bà tiều tụy đang nức nở không thôi.
"Chú Kỳ, cô Chung, lâu rồi không gặp." Thẩm Vũ Vi cất
Liên nghe thấy thì giận dữ quát:
"Tất cả là tại cô! Cô dám đến đây! Nhà tôi lỗi cô sao? Tại sao phải đối xử với Tiểu Châu như Đồ vô ơn!"
"A Liên, ngoài." – miệng, giọng khản đặc.
"Lão Kỳ!" – Chung Liên tức tối, nhưng cuối cùng vẫn rời khỏi. Gần đây Kỳ thị rối như vò, Kỳ Châu còn bị bắt, bận lo tìm người chạy vạy khắp nơi.
Thư ký thấy thế cũng rút ra ngoài, nhưng cửa chưa đóng hẳn, vẫn nghe được mơ hồ bên trong.
Là giọng Thẩm Tổng bình thản, không chút hối hận:
những năm đã làm rất việc vì chú, đến trả xong rồi."
"Chú nuông Kỳ sau này có thể dạy dỗ, nhưng rồi lại phát bệnh, giao việc luyện anh cháu. đã nghe từng bước từng bước dìu ta, giúp hai công ty phát triển, vậy mà giờ chú lại nói cháu hủy diệt Kỳ thị, hủy Châu
"Không phải – Kỳ Nhạc thở khò khè.
chỉ buông tay mà thôi. Giữa cháu và Kỳ thị đã không còn lợi ích ràng buộc. Còn Kỳ Châu, dạy dỗ không thiếu điều gì, cháu bắt ép ta làm giả sổ sách đâu?"
anh ta đã bị bắt."
"Nếu anh ta không vào, thì người bị bắt sẽ là cháu. Cháu không nghĩa thay anh tội."
"Nó làm là yêu cháu, muốn có được cháu."
Vũ Vi bật cười:
"Chú Kỳ, nhân mà nói ra câu đó, chú không thấy nực cười sao?"
Kỳ Nhạc im lặng.
"Nhiều năm nay, luôn giữ người thư ký chú bên cháu, giám sát khắp nơi, càng lúc càng quá đáng. Chú à, chơi như vậy là chết đấy."
Giọng nói của Vũ Vi sắc như dao, cô giống một sói trẻ vừa chiến thắng, đầy thế.
Kỳ Nhạc ngẩn người:
hồi nhỏ, rất nghe
lời đâu phải là lời – cô bình thản.
Sự bất hợp tác lạnh lùng ấy khiến ông rốt cuộc cũng nhắm mắt:
hối hận vì đã lòng giúp một lần."
Cô nhướng mày, ánh mắt giễu
"Chú Kỳ lui về trường bao lâu nay, không đến mức tin vào những lời giả dối đấy chứ? Năm đó chú và cháu đối đầu, giúp cháu đánh đổ ông ta ích chung. Tình nghĩa với mẹ có bao nhiêu, trong lòng và cháu đều rõ."
"Chú không định để quên chuyện cháu khởi nghiệp thế nào chứ? Để cháu – bước theo chú định cháu rèn giũa xong Kỳ Châu rồi cưới anh ta, sinh con, trẻ mang Kỳ nhưng được thừa kế Thẩm thị, sau vài thập kỷ hai nhà hợp nhất, Thẩm thị sẽ không còn. không?"
Nhạc không đáp.
Thẩm Vũ Vi cũng không định nán lại:
"Từ hôm nay cháu sẽ ít đến thăm hơn. Bảo trọng."
xoay bước đi, Kỳ Nhạc rốt không được:
"Cô định làm với Kỳ Châu?"
"Theo luật pháp." – cô lạnh nhạt – "Cháu có quyết định."
"Nhưng dù thì, năm đó cũng từng giúp cô một tay."
vậy, nên nếu Châu vào Kỳ thị đổ, sẽ chu cấp cho hai người dưỡng đến hết
Kỳ Nhạc tức đến đập nút báo động khẩn cấp.
Chung Liên vội vàng chạy vào, mắng nhiếc Thẩm Vũ Vi. Thư đứng ngoài cửa còn lưỡng lự không có nên can – dù sao cũng là chuyện riêng.
Chưa kịp quyết định, sếp của cô đã bình thản ra, tổn chút sắc mặt không chút khác
Chính là kiểu vậy – trong vài thập tới, giới thương trường thị sẽ luôn có bóng dáng cô, cuối cô sẽ vững vàng ngồi ở vị trí cao