1
Dù đã chuẩn tâm lý từ trước.
Cánh mở ra, cảnh tượng trước mắt vẫn tôi choạng, không
Quần áo vương vãi khắp sàn. Áo lót của phụ nữ và thắt lưng da của đàn ông quấn vào nhau, áo giật tung rơi đất.
Dịch tựa nghiêng vào đầu giường, áo sơ mi dính vết son mở toang, để lộ cơ bụng chắc, đường nét trơn tru.
mặt có nhã nhặn, lõi lại đầy bã.
Thư ký của anh ta trốn trong chăn, đôi mắt đỏ cơ thể run rẩy.
Nhìn sắc mặt ám của tôi, nụ cười bên môi Chu Dịch càng thêm đắc
ta mày, khiêu khích:
“Giang Phù, chẳng phải em đang chiến tranh lạnh với vì công việc sao?”
“Anh rồi, nếu em làm bà Chu, thì có khối cô gái trẻ trung, xinh đẹp sẵn sàng thay thế.”
Vừa Dịch vừa thản nhiên tay lên bờ vai trắng mịn của thư ký, ánh mắt thách thức.
Tôi và Dịch đã lạnh nhạt với nhau nửa Anh ta ghét việc tôi làm phóng viên, ngày nào cũng xuất hiện trên thông, muốn tôi từ bỏ việc, chuyên tâm vợ bên cạnh anh ta.
Tôi không
Nhưng tôi cũng không ngờ, anh lại dùng cách này để ép buộc
Anh ta tưởng tôi sẽ xuống
Tôi im giây, sau đó người.
Dùng hai ngón tay nhặt góc áo mi lên, ném về phía thư ký kia.
đến đây không phải để bắt gian."
"Mà vì vụ ngoại tình này của anh quá mức trắng trợn. cửa khách sạn đã có mấy tay tin chầu chực muốn đưa
Tôi ngừng lại một chút, rồi tiếp tục:
"Nhưng tôi dùng tiền bịt họ. nói họ rằng, cùng thư ký đến khách sạn là để bị bất ngờ sinh nhật cho tôi. Yên tâm đi, cổ phiếu của tập Chu thị ngày sẽ hề dao
Thư ký kia lại giữa chừng khi đang quần áo, ngây người nhìn tôi.
lẽ cô ta chưa từng thấy bà vợ nào tinh thần như vậy.
Chứng kiến chồng mình ngoại tình, mà bình tĩnh chấp nhận thực tế, thậm chí còn thân giúp che đậy.
Chu Dịch nằm trên giường, nhìn tôi.
Anh ta nhận ra sự bất thường vẻ điềm của tôi.
Nụ cười kiêu ngạo trên môi anh ta tắt, ánh nên khó
Anh ta mấp máy hỏi:
“Em… định làm
Tôi nhìn anh ta, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Chu Dịch, tôi không chiến tranh lạnh anh nữa.”
Tôi nói, “Nhưng việc anh phản bội tôi đã vượt qua giới hạn chịu đựng của Một người đàn ông đã bẩn, tôi không cần.”
Trong ánh mắt hoàng của Chu Dịch, tôi lấy từ chiếc túi Hermès ra bản thỏa thuận ly hôn đã ký sẵn.
Thản nhiên giọng:
“Chúng ta ly hôn đi.”
“Nhà xe là chuyện nhỏ, tôi không
Vở kịch về một bà vợ hiền thục đã kết thúc.
Nhìn thẳng vào đôi mắt mông lung của Chu tôi nghiêm túc thông báo:
“Anh cũng không chụp khỏa thân của mình xuất hiện trên mấy trang web đen chứ?”
“Nên là, số cổ phần trong tay anh - chia nửa cho
2
Bước ra khỏi khách sạn, cửa vắng tanh.
Mấy tay săn tin đã cầm theo túi ni-lông đen chứa đầy tiền, hài lòng rời đi.
Tôi đứng trên bậc thềm rộng lớn, hít sâu một hơi không khí lạnh của mùa đông.
Đây là năm thứ bảy tôi và Dịch kết hôn.
thề năm nào - mãi mãi không xa rời đến giờ đã chính lại.
Hơi thở xóa lan tỏa trong khí, làm mờ đi tầm
Bất tôi nhớ đến lần đầu gặp Chu Dịch năm ấy, cũng là một mùa đông như thế này.
đó học năm hai đại học, là thành viên đội tranh biện trường.
Hôm đó, trường tôi trận giao hữu với Đại học Tôi vẫn như mọi khi, ngồi khu chờ, đeo tai nghe game. Nhưng mấy nữ đồng đội bên lại ra phấn khích lạ rì rầm về phía khu chờ của đội bạn.
Bất ngờ, bạn kéo tay áo tôi, giọng đầy kích động:
"Cậu nhìn nam sinh áo khoác đen bên kia đi! Đẹp trai quá! Nghe nói anh Dịch, là đàn năm tư bên đó. Vì người tranh biện số hai của họ đau bụng, nên anh ấy mới được kéo vào thay thế."
Trùng hợp thay, ngay khi cô ấy dứt câu, tôi đã thua ván game.
Trong tiếng “Game Over”, tôi cười lạnh, cất thoại đi.
“Dù đẹp trai đến đâu, cũng chỉ là kẻ bại trận dưới tay tôi mà thôi.”
có quyền tự tin. Năm đó, tôi là biện số một của Hoa, từ giải đấu trong trường đến liên khu, giải “Biện thủ xuất sắc nhất” đã sớm thành danh hiệu quen thuộc của tôi.
Chưa từng thua trận nào.
Nhưng hôm đó, lại thất thảm hại nhất trong tranh biện của tôi.
Tổng điểm từ giám khảo hai bên ngang nhau, nhưng khi đến lượt khán giả chấm điểm, học Bắc Đại chúng tôi 2
Mẹ kiếp, đẹp trai thật sự có lợi thế!
Nhìn về phía khán đài, tôi nghiến răng khi phát khán giả là
Lần đầu tiên trong đời, tôi hiểu được thế nào là "sắc cũng có thể làm cơm
Sau trận đấu, đến tay xã
Tôi định qua loa cho xong, chỉ đưa tay ra, qua quýt bắt từng cái một.
dưng, bàn tay đẹp đẽ, trắng những khớp xương rõ ràng lọt vào tầm
theo bản năng ngước lên, muốn xem thử chủ nhân của bàn tay đó là ai.
Không lại là Chu Dịch.
Tôi ngỡ ngàng, còn anh ta lại nhếch môi.
Cúi đầu nhìn bảng trên ngực tôi, anh chậm rãi tiếng:
"Bạn học Giang, là người đầu thắng được này em tôi rồi
Tôi lập tức trừng mắt.
Anh ta đã nghe thấy câu nói kiêu ngạo trước trận đấu của tôi!
Có chút chột dạ, tôi lúng túng nói:
"Xin lỗi."
Anh ta lắc đầu, thản nhiên đáp:
"Không sao. Trận tranh biện này, trận đấu vị nhất từng tham