Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

Lễ tân đón tiếp với nụ cười chuẩn mực tám chiếc răng trắng giọng nói ngọt nhưng thái độ lại băng:
"Xin lỗi, ngài Mạc nhận phỏng vấn từ bất quan truyền thông nào."
thứ ba.
Tôi định liều một ngồi chờ trước bồn hoa bên xưởng vẽ.
Một tay cầm bánh mì khô cứng nhai nhồm nhoàm, một tay áo khoác để cái
Từ rạng sáng đến nửa đêm.
Nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh ta đâu.
bại, cảm giác còn đắng hơn cả ngậm đồng xu trong miệng.
Hết cách, tôi nhờ vả khắp nơi, tốn không biết bao công sức, cuối cùng moi được số điện thoại cá nhân của Mạc
Không thể kết bạn WeChat, tôi đành phải nhắn tin.
Tôi cẩn thận soạn một tin nhắn dài, hết lời ca ngợi, bày tỏ sự mộ đối với tác phẩm ta, sau đó thận trọng phỏng vấn.
Tôi cứ tưởng đã cố gắng mức.
Nhưng tin nhắn vẫn như đá chìm đáy biển.
Tôi bắt đầu nản lòng.
Lúc này, tôi bất ngờ nhắn tin đến.
“Giang Phù, con quá vội Chu Dịch là đứa tốt, con nói vài nhẹ nhàng, nhún nhường một chút, biết đâu lại làm lành được?”
Tôi biết bà chỉ lo cho tôi.
Nhưng tôi không muốn thế.
cơn kích động, tôi lập tức gõ một đoạn tin nhắn dài, khẳng tuyệt đối sẽ không vì một gã đàn ông tồi mà từ bỏ lý tưởng công việc mà yêu thích.
gửi.
Sau khi tin hiển đã gửi thành công, mới hoàng ra.
Tôi gửi người.
Đoạn tin nhắn đó… không gửi cho mẹ, mà cho Mạc Cự Hàn.
rồi.
Chắc anh ta sẽ nghĩ tôi có bệnh.
chắn ta sẽ chặn tôi ngay lập tức… đúng chứ?
tuyệt vọng vùi đầu vào cánh tay, không dám nhìn hình điện thoại nữa.
Ting!
Âm thanh báo tin nhắn
Tưởng là mẹ lại tiếp tục mắng, vô thức cầm điện thoại hời hợt mở tin nhắn.
Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy nội dung tin nhắn.
Tôi trợn tròn mắt.
Là Mạc Cự Hàn trả lời tôi.
Anh ta gửi địa chỉ.
Cùng một câu ngắn gọn:
“Chiều mai ở đây. rảnh, có thể đến.”
5
"Cô là theo chủ nghĩa lý tưởng, cũng vậy."
sau, tôi căn biệt thự bên hồ và gặp Mạc Cự
Hồ sơ ghi anh ta 26 tuổi, đời trông còn trẻ hơn tôi tưởng.
cao gầy, đường nét gương mặt tinh xảo búp bê châu Âu thời Cổ. Trên mũi cao thẳng là một cặp kính gọng vàng, tạo nên một khí chất vừa lạnh lùng vừa thanh tao.
Anh ta nhẹ nhàng mỉm cười, dây kính mảnh khẽ đong đưa bên phản chiếu nắng.
"Tôi đọc tin nhắn cô gửi nhầm rồi."
"Thật trùng hợp, cũng từng gửi một tin nhắn tương tự cho quản lý của mình.”
Hắn ta luôn bắt tôi tổ chức triển lãm tranh để tăng độ hot, thậm chí… còn từng có tưởng điên là bắt tôi tổ chức ca nhạc."
Chúng tôi nhìn nhau cười.
Nụ của những kẻ cố chấp theo đuổi lý tưởng.
Trong suốt buổi phỏng vấn, Mạc Cự Hàn vô nghiêm túc, còn nhẫn sửa lại cho tôi hai thuật ngữ hội họa mà tôi sai.
Khi kết thúc, chân thành cảm ơn anh ta vì đã đồng lời vấn.
Nhưng sau khi đọc toàn bộ bản thảo, anh ta chỉ khẽ lắc đầu.
"Từ trước đến nay, phóng viên bao giờ hỏi về hội
Họ quan tâm đến đời tư của
"Nhưng cô khác."
"Cô là phóng viên tốt nhất mà tôi từng gặp."
Lời khen chân thành đến mức tôi bất giác đỏ mặt.
Khi gửi bài phỏng vấn độc quyền vào nhóm làm việc, chính tôi cũng không dám tin.
Nhiệm khó như trời - tôi thật sự đã làm được.
Không ngoài dự đoán, phỏng vấn với Mạc Hàn ngay tức độc vị nhất.
Tạp chí tôi dẫn dắt phá kỷ doanh thu.
Công đặc biệt thưởng, tặng tôi khoản tiền thưởng hậu
Dưới sự cổ của nghiệp, tôi hào phóng mời cả văn phòng trà chiều.
Tiếng reo hò, cười đùa rộn ràng khắp phòng.
Mọi người đều vui mừng vì tôi.
Ngoại trừ một người.
Sếp của tôi, Phương Viện.
Cô ta đứng xa, khoanh tay trước ngực, lạnh nhìn về phía tôi.
Tôi dậy, định cô ta một phần bánh ngọt.
Nhưng kịp lên cô đã xoay người bỏ đi.
Sáng sớm hôm tôi tiếng chuông điện thoại của trợ lý đánh
Trong điện thoại, giọng ấy run rẩy, hoảng loạn vô cùng:
"Chị! Mau xem hot search đi! Có chuyện rồi!"
Tôi mơ mơ màng màng mở ứng
theo - tôi hoàn tỉnh táo.
Tỉnh vì sợ hãi.
Có tố cáo dùng thủ đoạn không chính đáng để có được bài phỏng vấn với Mạc Cự
Người tố cáo ẩn danh còn tải một đoạn tin nhắn chat. Trong "tôi" liên tục trêu ghẹo, ve vãn Mạc Hàn, lời lẽ đầy ám muội.
Ngoài ra, còn một bức ảnh là cảnh tôi đang phỏng vấn Mạc Cự Hàn, nhưng góc chụp cực kỳ mờ, khiến trông chẳng nào một nụ hôn.
Mạng xã lập tức tung với những lời công kích:
“Phóng viên bây giờ đúng là không còn liêm sỉ… chuyện gì cũng dám làm.”
“Quá ghê tởm, cuộc đây phóng nào? Cô ta tên gì?”
“Cô ta tên Phù. Trước đây còn từng phỏng vấn cả tài phiệt tài chính bảy mươi tuổi… Đệt, không bài phỏng vấn cũng cách mà có được?!”
Dưới search, toàn là lời mắng và những suy đoán ác ý.
Vậy mà Phương Viện, người đáng phải tôi với tư cách cấp trên, lại thái độ lập lờ nước
Cô không hề có ý định lên tiếng bênh vực tôi.
Thậm chí, còn lạnh nhạt nói:
"Chuyện của cô đã gây ảnh tiêu đến ty. Tốt nhất thời gian này nên nghỉ phép một thời gian, đợi gió qua đi rồi lại làm
Tôi chỉ cảm tức chặn ngay cổ họng:
"Những tin tức kia đều là giả! Tôi chưa từng làm chuyện đó! Nếu bây giờ tôi rời đi, chẳng khác nào ngầm thừa nhận mình thật sự hành vi không đứng