01
Đến nước mà còn không ly hôn, cô ta rốt cuộc là cái gì
Có người trong đám bạn không nhịn được mà thắc mắc.
“Vì cái gì Vì chỗ ở định, vì sau này về còn có người lo. Không thì cô ta có thể làm gì? hôn sao?”
Lý cười khẩy đầy khinh bỉ: “Ly hôn rồi cô ta đi mẹ đẻ à? trai và chị dâu ta tới bốn đứa con, giờ đang ở chung với mẹ, cô ta quay về thì ở đâu? Trong nhà vệ sinh? Hay là vào bếp?”
ra ở riêng? Chỉ cần lời đàm tiếu của hàng xóm cũng đủ dìm chết cô ta Cô chắc?”
“Mà nói thật, vẫn là Lý ca anh lợi hại.”
nói rồi mà, Lý ca kia chơi như không ngờ lại có ngày vì tình mà ‘quay đầu’, hóa ra là học được cách tính toán.”
toán thì sao sống nổi? Bố mẹ cũng già rồi, không có chăm thì biết làm sao?”
“Tôi cũng không còn trẻ phải có một con nối Chẳng lẽ mấy bà làm gái đẻ con chắc?”
“Trầm Nam cũng được, hình ổn, học vấn không ra ngoài có thể nở mày nở mặt. trọng là dáng người cũng còn ngon, haha…”
Tiếng cười đầy ý của anh ta ai cũng hiểu.
“Dù có khi cảm thấy phiền, thì ra ngoài chơi một chút, cô ta chắc cũng không phát hiện.”
Tám năm kết hôn, Lý Phục luôn ra dịu dàng, chu đáo, biết làm việc nhà, biết chăm con. Khi tôi gặp khó khăn, anh ta là đầu tiên tìm cách giúp đỡ. Dù bận rộn đến cũng không quên quan tâm tới mẹ con tôi.
Anh ta là “người lý trong mắt tất cả bạn bè, tôi vẫn luôn cho rằng mình may mắn khi gặp được Lý Phục.
Nhưng hóa ra, sự tính toán, toan tính và khéo mới là con người của anh ta.
Những phút từng nghĩ là ấm áp, hạnh phúc… khi nào cũng là kế hoạch chuẩn bị sẵn của anh ta?
Chỉ cần một chút dịu dàng tôi đã sinh, chăm lo cho đình, phụng dưỡng cha mẹ anh ta
Anh ta chắc hẳn đang rất đắc ý lắm?
Tôi nhìn những mặt đầy vẻ dâm tà kia, chỉ thấy ghê tởm đến nôn.
Ly hôn ư?
Không, ly hôn là quá dàng cho Phục
02
Sau khi trấn tĩnh lại, gọi cho
Lên xe, như thường nắm lấy tay tôi, rồi lắc lắc hai món đồ ăn nhỏ – toàn là món tôi thích.
Từ góc độ nào đó, Lý Phục đúng đàn ông chu đáo, biết lo cho gia đình, nhớ từng sở của – kiểu mà khó sánh được.
Trước đây tôi sẽ vẻ đón rồi đưa anh ta canh giải rượu tôi đã nấu
Nhưng hôm nay, tôi cảm thấy tởm.
Lúc anh ta bảo người chuẩn bị món này, có phải trong nghĩ tôi là loại đàn bà dễ dỗ dành
Tuy vậy, tôi vẫn lấy, dịu dàng nói nghỉ ngơi đi, về đến nhà tôi sẽ gọi.
Về tới nơi, Lý Phục vừa đi vừa cởi quần áo.
“Tôi ngủ trước, em ăn đi.”
Tôi nhìn đống quần áo bị vứt khắp nơi, lần đầu tiên nghĩ rằng: giờ tôi đi lưng anh ta, đi vừa nhặt từng cái áo rơi – chắc hẳn khiến anh ta thấy rất "được chiều lắm nhỉ?
Tôi lật lại toàn bộ tài sản trong nhà.
Sau khi kết hôn, và Lý Phục cùng căn hai chiếc xe, có 4,6 triệu tệ tiền tiết kiệm và số hợp đồng đầu tư.
Nhưng tên trên giấy tờ nhà và xe đều của Lý Hồi đó anh ta nói làm thủ tục tiện thể luôn, giờ nghĩ lại, chắc chắn là đã tính toán từ trước.
Nhưng không sao cả, tất thứ đó là tài chung trong thời kỳ hôn nhân.
Cuối cùng là đến khoản tiền Lý Phục.
Trước khi kết hôn, mẹ tôi thường dặn: “Đàn ông ai cũng sĩ diện, không thể để túi rỗng được.”
Vì chưa giờ cầu Lý Phục phải nộp hết lương cho tôi. Chúng tôi chỉ mở một tài khoản chung, mỗi tháng hai chồng đều chuyển vào đó một khoản cố định.
Chỉ trong mấy năm tôi nghỉ ở để sinh và chăm con trai – Lý Cố – tôi mới từng hỏi ta xin tiền chi tiêu.
Còn công ty logistics nhỏ của ta mỗi năm sự được bao nhiêu tiền, tôi chưa từng hỏi tới.
03
Hôm sau là ngày nghỉ, tôi qua ty mang cơm Lý Phục. Không ngờ công ty lại không có
Cho đến khi gần đến văn của Lý Phục, mới nghe thấy có tiếng nói chuyện bên
“Anh giúp tôi tăng thêm chút tiền hiểm cho vợ tôi nữa.”
diện có vẻ không tin nổi: “Anh tăng nữa thì tổng cộng đã ba ngàn vạn rồi Bên công ty bảo hiểm sẽ ý kỹ hơn
“Thì tôi thương vợ tôi, muốn mua thêm cái bảo hiểm cho cô ấy, nếu các người muốn giám thì cứ giám sát
Cho tôi? tới ba ngàn bảo
“Ờ… Anh Lý có tiền, bảo hiểm nhiêu thì tôi chỉ nhắc nhở chút thôi.”
“Cảm ơn nhé. Nhưng tôi với vợ tôi tình cảm rất tốt, anh không cần lo.”
Người kia lập tức lấy hai bản hợp đồng bảo để Lý Phục ký tên, nhận 300 nghìn tệ tiền phí bảo hiểm từ anh ta.
Tôi cuống cuồng chạy theo người kia xuống lầu, vừa ra đến anh ta khịt khinh bỉ.
“Ba ngàn vạn bảo nếu thật sự là thương vợ thì sao mua cho luôn? Chỉ mua cho vợ thôi, thế là
Tim tôi đập dồn dập như trống trận, chỉ muốn lao lên hỏi cho rõ, nhưng sợ rắn động cỏ, tôi đành kiềm chế cơn giận.
Sau đó tôi nhờ một chị ngành bảo hiểm giúp kiểm tra toàn bộ hợp đồng bảo hiểm đứng tên tôi.
Tám kết hôn, Lý đã âm thầm mua cho tôi hơn ngàn vạn tiền bảo hiểm, bao đủ loại – từ bệnh tật cho đến tai nạn, lớn nhỏ gì
“Không nói quá đâu, giờ chỉ cần cô đang nấu ăn bị đứt tay thôi là cũng được bồi thường rồi đó.”
bạn cười nói: “Nam Thư à, cô đúng là thương cô thật đấy.”
Nhưng tôi toát mồ hôi lạnh.
Tôi nhớ lại chuyện vào một xuân hai năm
Khi đó tôi và mẹ chồng mâu thuẫn vì chuyện muốn mua xe địa hình cho trai.
Mẹ chồng rằng điều kiện kinh tế cho phép, một xe mô tô con vui vẻ. Nhưng tôi phản đối vì con chưa được huấn nghiệp, cũng chưa đủ tuổi theo luật – mới tuổi mà chạy mô tô thì quá nguy hiểm.
Vì chuyện này, tôi và mẹ chồng căng thẳng một thời
Bề Lý Phục không nói gì. Một sau, anh ta hẹn tôi leo núi.
Trên anh chăm sóc rất chu tôi thì cõng, rồi bế, dịu dàng hết mực.
Chưa đến đỉnh núi, tôi nguôi giận, miệng chia sẻ nỗi lo của mình.
Lúc đó, ta cũng tỏ vẻ thông
Nhưng khi vừa lên đến đỉnh núi, Lý Phục đột nhiên bế tôi lên, đưa đưa lại.
Ngay cạnh là vực sâu, tôi sợ đến phát run.
Anh ta bế tôi như bế trẻ, đung đưa qua lại mép
Anh ta cười, kệ van xin như thế nào, cũng không chịu thả tôi xuống.
Thậm chí có hai lần, tôi cảm nhận rõ tay anh ta như "trượt" đi.
Khi ấy tôi vẫn anh ta chỉ đang đùa giỡn với tôi một đùa tinh nghịch, trêu cho vui.
Nhưng giờ nghĩ lại… đó thật sự chỉ là trò đùa sao?
Hôm đó, mãi đến khi xuống đến chân núi, chân tôi run cầm còn anh ta thì đi trước, bước đi thản nhiên như không có chuyện gì.
“Nhưng điều hơi lạ nha,” chị bạn trong ngành đột nhiên nói.
thường, bên tôi sẽ khuyên trụ kinh trong gia đình mua nhiều hiểm cho bản thân hơn. Như có chuyện gì ra, cả nhà vẫn có thể tiếp sống không sụp đổ.”
“Nhưng Lý Phục chỉ mua bảo hiểm cho mình trăm trong khi lại có tới ngàn vạn – quá lệch. Trong khi ta kiếm đâu ít hơn
“Tên người thụ hưởng thì sao?”