Mục đích? Câu view.
để càng nổi bật thêm chuyện tình "đẹp như mơ" Giang Từ và Dương Vân.
Tôi nửa năm không đến bệnh viện tái khám.
Bệnh viện gọi mấy lần, tôi đều phớt lờ.
Cho một tôi tỉnh dậy… và trên gối đầy máu.
Tôi hoảng loạn thực sự.
Thế là tôi phải đến bệnh viện.
Lúc đó đầu choáng váng, rã đến đành phải cầu cứu Lục Dương.
Lục Dương là người đã đi cùng tôi quãng đường này.
Nhưng này, khi gặp tôi, bật khóc ngay lập tức.
"Tô Sơ, sao lại để mình ra nông nỗi này?!"
Tôi không hề hủy hoại bản thân.
Là đã gặm nhấm tôi từng chút một. Tôi… không thể soát được.
chí, tôi thật sự đã cố uống đầy đủ.
đưa tôi đến bệnh viện.
Tôi bị sĩ mắng một trận:
"Đã dặn mỗi tháng phải tái khám, cô không đến. Giờ thì rồi, bệnh đã nghiêm hơn rất nhiều!"
Tôi hỏi:
"Tôi còn sống được bao lâu?"
Bác sĩ lặng.
Lục Dương ngồi cạnh cũng căng đến mức không thốt nên lời.
"Không sao đâu, chấp nhận được mà." – Tôi thản
"Một tháng." – Bác sĩ trả lời
"Có lẽ… chưa
Ngực tôi… vẫn lại đau đớn.
Thì ra… tôi chỉ còn một tháng để sống.
bị chẩn đoán bệnh bạch cầu, tôi đã nghĩ mình sắp rồi.
Tôi đã kiên cường đến tận bây giờ, luôn chuẩn bị sẵn cho chết.
Nhưng khi khoảnh khắc ấy thực sự đến…
Tôi lại thấy… không dễ chấp nhận như mình tưởng.
Dù không khóc.
Ngược Lục Dương — một người đàn ông thành, lại gục xuống khóc nức nở bên cạnh tôi.
bác sĩ lúc đó cũng không nên ủi tôi… hay ủi anh ấy.
kéo tay Lục Dương khỏi bệnh viện.
Bác sĩ nghị tôi nhập viện theo dõi, nói rằng nếu có biến chứng thì còn kịp cấp cứu.
cứu xong rồi thì sao?
Lại chết tiếp à?
Tôi nghĩ… lúc bác sĩ cũng thật hài hước.
Tôi trong xe của Lục Dương.
Anh gục đầu lên lăng, cứ thế mà khóc.
"Lục Dương, thôi đừng khóc nữa được không?" – Tôi lực
sao người tốt lại không báo đáp?! Tô em tốt như vậy… tại sao ông trời lại để phải chịu những điều này…" – Có lẽ Lục Dương đã nén cuối cùng cũng trút hết uất nghẹn.
"Chẳng lẽ ông trời mù rồi sao?!"
Tôi nhẹ:
"Biết kiếp trước em tạo nghiệp quá, nên kiếp này mới khổ như vậy. Nhưng em tin, kiếp sẽ là một người hạnh phúc."
tôi nói vậy, Lục Dương lại càng to hơn.
"Thôi, đừng khóc nữa. Anh còn với em đi xem đất mà. Lỡ em rồi chẳng chỗ nằm thì sao?" – Tôi trêu anh.
Dương lau nước mắt, gật đầu.
Chúng tôi quay về quê tôi.
Thực lòng mà nói, tôi không thành phố này.
Tuổi đầy bất hạnh của tôi đều gắn với nơi đây.
Điều duy khiến tôi không ghét nó… là vì tôi đã từng gặp Giang Từ tại đây.
Dẫu sao thì… lá rụng phải cội.
Bắc dù tôi có yêu đến cũng không phải nơi tôi thuộc về.
Tôi và Dương đi nơi.
Cuối cùng, tôi chọn một mảnh đất hoang.
Mảnh đất ấy hướng ra biển, xung toàn lau sậy, ra xa, thật sự rất đẹp.
Lục Dương không thích:
"Nơi này hẻo lánh quá, xung quanh chẳng có gì cả. Em không sao?"
Tôi cười: từng ma sợ gì chưa?"
"..."
"Sau này anh chỉ đến thăm em năm một là được. thích hoa hồng trắng." – nói, rồi bỗng nhớ ra Bắc Kinh về đây hơi xa, nên đổi giọng: "Thôi, năm được, em là người chịu cô đơn giỏi nhất mà."
Mắt Lục Dương đỏ hoe.
Hồi đại học, anh từng bị gãy chân khi chơi rổ mà còn không
Chọn được mộ phần xong, tôi cũng không định quay lại Bắc Kinh nữa.
Ở đó… tôi không có nhà, vẫn trọ.
nhà rất tốt với tôi, không muốn cái chết của ảnh hưởng đến việc thuê của ấy này.
Dĩ nhiên, ở đây tôi cũng chẳng có nhà.
Nhưng tôi đã kỹ rồi.
Tôi sẽ vào một viện ở quê sống nốt quãng thời gian cuối
Chết ở bệnh viện… sẽ làm đến kỳ
Chỉ là… sau khi chết vẫn phải nhờ Lục Dương từ Bắc Kinh đây để đốt tro, rồi chôn mình ở mảnh đất tôi đã chọn sẵn.
Khi tôi nói với kế của mình, anh vội về Bắc Kinh nữa.
Anh nhất định phải… ở lại với tôi.
Tôi thể đuổi anh nên đã dẫn anh đến nơi khác.
Đó là một khu cư hơi cũ kỹ.
Trong khu có một sân chơi
Nhiều em bé đang nô đùa.
mắt tôi dừng lại ở khoảng hai ba tuổi.
Cô bé rất tự lập, cứ nhất quyết muốn trượt cầu trượt một mình.
Người lớn đi bên lo lắng, khẽ bảo: "Hoa Hoa, ngoan nào, bà nội dìu thang
"Tự con làm được mà bà ơi, bà nhìn chơi đi…" – bé vừa nói vừa cố đẩy bà ra. Bà chỉ biết ngồi bên bảo vệ, chực sẵn để đỡ cháu nếu
Bé chơi lâu.
Cuối cùng, bà nhẹ nhàng dụ dỗ: Hoa mình về thôi nhé, lát ông nội, mẹ về sẽ ăn cơm cùng con."
"Nhưng con muốn chơi thêm chút xíu." – Bé gái nũng nịu.
"Lần sau bà dẫn chơi nhé,
"Ok." – Bé gái ngoan ngoãn gật đầu, lại nhỏ giọng: "Bà ơi bà bế đi."
Bà cười thương ôm cháu vào lòng rồi chầm chậm rời đi.
khi đi, có lẽ bà không kìm lòng nhìn lại một rồi lại tiếp tục bước.
Tôi cũng ngoảnh rời đi.
Lục Dương bên cạnh bỗng hỏi: bé đó... là con gái của em à?"
"Là cháu của mẹ