Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

tôi dẫn Cố Thanh Tuyết xuất tại sân bay, ba tôi, người vốn ít khi thể hiện cảm đã rưng rưng nước mắt, lập tức ôm chặt cô ta vào
"Tiểu Tuyết, con không ba lo lắng cho con đến mức nào đâu…"
Lúc này, anh trai cũng rơi nước mắt. Anh ta cầm trong tay bó mà Cố Thanh Tuyết yêu mắt nhìn cô ta như một báu quý giá của nhất trên đời.
"Tiểu Tuyết, mấy qua anh đã chạy khắp thế giới để tìm may mà em vẫn bình an…"
Ngay cả Châu Ứng Hoài, người luôn điềm tĩnh, khi nhận được tin tức cũng vàng đến. Nhìn thấy Cố Thanh rồi lại tìm được, anh ta cùng không kìm được mà đỏ hoe mắt.
ta đưa tay, nhẹ nhàng vuốt Thanh giọng nói nghẹn ngào không thể che giấu: "Em không biết anh đã em mức nào đâu…"
Cảnh tượng này thực rất ấm áp.
Nếu như không phải người bị bỏ qua, có lẽ cũng đỏ và cảm động trước cảnh bao năm xa cách này.
Nhưng là, có tư ấy.
Cố Thanh Tuyết ôm từng người trong gia kể lại những khăn cô ta đã trải qua ở nước ngoài suốt qua. Điều đó khiến ba người đàn ông gia không khỏi đau đầy sự hối hận.
chỉ thiếu việc thề thốt rằng sẽ đắp gấp bội tất cả những yêu thương và che chở cô ta thiếu hụt trong những qua.
Cố Thanh Tuyết lau nước mắt, sau đó ánh mắt cô ta dừng lại trên khuôn mặt tôi: "Nếu chị nhận cuộc điện thoại của em, lẽ em đã không phải lang thang ở nước ngoài lâu vậy. Nhưng sao, em không hận
Những lời nói này càng khiến ba người vốn có nhiều bất mãn tôi, giờ đây lại càng thêm ghét tôi hơn.
Ba tôi thẳng tay tát vào tôi.
Tiếng bạt vang dội khiến hành vội vã lại trong sân bay cũng dừng bước, nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.
"Cố Niệm Chi, tôi lại có đứa con gái độc ác như cô!"
Trong mắt ba tôi chỉ toàn sự thất vọng và căm phẫn. Dường như tôi không phải con ruột của ông, mà là kẻ thù không trời
Anh trai tôi cũng lên tiếng phụ họa, tôi một cái, trong mắt còn hiện rõ sự thù hận hơn cả ba tôi, như muốn giết chết lập tức.
"Dù có lỗi bằng cách tìm lại Tiểu Tuyết, nhưng những nỗi đau mà em chịu đựng suốt năm năm qua, thể dàng bỏ qua như vậy. Cô phải trả lại hết!"
Nhìn người thân của tôi trước mặt, người luôn phía Cố Tuyết, nào thốt ra cũng chỉ đầy trách móc, ánh thì chứa sự thù hận.
Tôi đau lòng đến mức khó thở.
Rõ ràng khi còn nhỏ, tôi là đứa con gái được họ nhất, là cô em gái nhỏ đáng yêu nhất.
Nhưng tôi còn kịp mở lời.
Châu Ứng Hoài đã nhanh lấy Cố Tuyết, mười ngón tay đan chặt vào nhau, hoàn để ý rằng tôi mới là vị hôn thê của ta.
"Cố Chi, tôi sẽ cưới một phụ nữ ác như cô, huống hồ người thực yêu là Tiểu Tuyết."
Nghe lời này, Cố Thanh Tuyết đỏ mặt, vùi đầu vào ngực
Người đàn ông mà tôi đã yêu hơn mười năm, từng hứa trước mộ mẹ tôi yêu thương và bảo vệ tôi suốt đời.
kể khi Thanh Tuyết bước vào ngôi nhà này, mọi đều đổi.
Không chỉ ta.
Cả ba và anh trai, tất cả đều thay đổi.
Thanh Tuyết là con gái của "bạch nguyệt quang" trong lòng ba tôi. Người ta nói "bạch nguyệt quang" luôn khó quên, một khi "bạch nguyệt quang" đã sớm thì lại khó có xóa nhòa.
Nhưng người phụ nữ từng ba sau đó cũng bị người khác bỏ rơi. Sau khi đau khổ tột cùng, ba tôi gặp mẹ tôi. đã ở bên ba vượt qua những tháng tăm tối, rồi họ kết hôn và có tôi cùng anh trai.
khi Cố Thanh 13 tuổi, người nữ kia qua đời. Vào điểm đó, tôi cũng vừa qua đời không lâu vì bệnh. Khi tôi còn chìm trong nỗi buồn, ba tôi đưa Cố Thanh đứa về nhà. Không những đổi họ cho cô ta, mà còn dành hết tình yêu đáng lẽ thuộc về tôi cho cô ta.
Anh trai tôi, vốn rất yêu thương tôi, mẹ mất đã quỳ trước giường hứa rằng cả đời này sẽ là một người tốt và mãi bảo vệ tôi.
Nhưng rồi Cố Thanh Tuyết đến.
gái yếu dễ khóc đến mức khó chịu ấy đã nhanh chóng chiếm trọn trái ba anh tôi. Cô ta sẽ ý ngã xuống đất, rồi khi anh tôi xuất hiện, cô ta cố tình nói rằng đã đẩy cô ta. Cô cũng vờ bị bắt nạt trường, trong khi thực tế đã thông đồng đám lưu manh, để khi ba đến cô vu rằng tôi đã bắt nạt mình.
Rất chuyện ra một cách bất ngờ, đến mức tôi không ứng. Có khi chỉ sau một giấc ngủ, tôi bị xem là kẻ phạm tội tày trời.
cô ta đã cướp đi tất tình đáng lẽ về tôi.
Ngay cả Ứng Hoài người bạn thanh trúc của tôi, cùng cũng khuất trước giọt nước mắt của ta, ánh mắt ngày càng chứa đựng đầy yêu thương dành cho cô ta. Người con trai vốn dĩ thuộc tôi, cũng hoàn toàn thuộc về cô ta.
Khi kỳ thi đại học kết thúc, Cố nói muốn đi lịch nước ngoài. Ba tôi không nói gì mà lập tức đưa cho cô ta chiếc đen, nhưng lại bảo tôi rằng con gái không nên vinh, khuyên tôi hãy tự làm việc kiếm học phí.
Khi cô ta đang du lịch ở nước ngoài, giữa cô ta gọi điện cho tôi, nhưng tôi vốn có quen để điện thoại lặng vào buổi vì tôi đã không nhận được cuộc
Ngày sau, tin tức Cố Thanh Tuyết mất tích đã được lan
Cuộc gọi cuối của ta là gọi cho tôi.
Nhưng tôi đã không nghe
Ba tôi hận tôi, ông hỏi tại sao tôi không phải là người mất tích.
Anh trai tôi cũng hận tôi, anh nói anh chỉ thừa nhận Thanh Tuyết là gái.
Chu Ứng Hoài cũng hận tôi, cho tôi là kẻ độc, tục nói rằng tôi phải đền mạng cho Cố Thanh Tuyết.
Suốt năm, họ hận tôi. Năm năm dài đằng đẵng.
Cho đến khi tôi cuối cùng đã đi khắp nơi trên thế giới và tìm thấy Cố Thanh Tuyết đang xem trình thời trang tại Tuần lễ Thời trang rồi đưa cô ta trở về nhà.
Tôi nghĩ rằng mọi thứ sẽ trở lại bình thường.
Ba và anh trai sẽ lại thương tôi, và Chu Hoài cũng sẽ không còn hận tôi nữa.
Nhưng... thật sự tôi tưởng
bác sĩ đặt bệnh án trước tôi, tôi vẫn không dám tin.
Dù sao thì tôi còn quá trẻ, tại sao lại bị ung thư giai đoạn cuối chứ?
"Bệnh nhân Cố, hãy nhanh chóng báo cho người nhà và làm tục nhập viện nhé."
Bác sĩ thở dài, ánh mắt theo chút đồng cảm.
Nhìn chẩn đoán ung thư tuyến tụy giai trên bệnh cảm thấy thật sự hoang đường và tức cười.
chỉ cảm thấy không khỏe một cộng thêm việc bị ba nên cảm thấy choáng váng và vì vậy tôi quyết định đi tra sức khỏe.
Làm sao mà ung thư tụy giai cuối được?
Tôi chặt kết quả trong tay, đột cảm thấy hoảng sợ mình sẽ chết ngay lập tức, tôi chưa sẵn sàng đối diện với chết.
vào danh bạ điện thoại, có ba số điện thoại quen hiện lên, nhưng tôi biết nên cho ai.
Có dù tôi gọi cho ai đi sẽ chẳng có ai quan đâu.
tôi còn do dự, anh trai tôi đột nhiên tới. Tay tôi run lên, tình bấm nút nhận gọi.
Giọng trai lên qua điện thoại.
"Cố Niệm Chi, năm xưa chính vì mày cố tình không nghe điện nên mới khiến Tiểu Tuyết phải lang thang suốt năm năm."
"Bây giờ em ấy đã trở về, và tao đã quyết định phải cho em lời giải thích."
"Chu Ứng nói rằng, nếu mày đã ác như vậy, thì dùng cách trả lại cho mày. Sau này đừng tiền của nhà họ Cố nữa, cũng đừng về nhà cứ chết ở bên ngoài
"Nếu mày có lòng tự trọng, thì hãy như Tuyết mà lang thang ngoài năm, rồi quay
Nói anh trai chút do mà cúp
Tôi cúi đầu nhìn bệnh án trong tay. Ung thư tuyến tụy giai đoạn cuối, cho dù có được điều tốt có lẽ tôi không sống nổi năm năm.
đột nhiên rất muốn biết—
họ tôi sắp chết, sẽ biểu cảm gì?
Là vui mừng?
Hay sẽ có một chút buồn bã?