Trang đang được thử nghiệm. Truyện được sưu tầm và dịch bằng Tool AI. Nếu trùng xin vui lòng liên hệ để page tạm thời tắt truyện đó 1 tháng.
Chương trước Chương sau
Chương 5

người theo cô ấy không hề tránh né hay ngại ngùng.

Ôn Tâm nhắn tin cho tôi: “Anh học trưởng ơi, mai là Tết Dương lịch, anh có hẹn ai chưa?”

Đó là lần đầu tôi trả lời tin nhắn của cô ấy.

Ngày Tết Dương lịch, mọi người đều ngước nhìn hoa, đếm ngược.

Chỉ có bàn tay nhỏ lạnh ngắt của lẽ nắm lấy tay

Tôi không ra mà nắm lấy bàn tay cô ấy.

ngày bên Ôn tôi luôn cảm thấy rất thoải mái.

Cô ấy chưa từng có lo toan, luôn mỉm cười vui vẻ.

Bạn cùng phòng tôi từng thầm ghen tỵ nói, ngày nào có Tâm cạnh thì trời như không giờ

Tôi sắp tốt nghiệp, dành nhiều thời gian trong thư viết luận văn.

ấy thường dựa đầu bàn nhìn tôi viết luận văn, hoặc chơi game, phim. Bài chất đầy mà cô ấy cũng không

Buổi tối, chúng tôi đi dạo trong sân.

Cô ấy nhõng tôi cõng mình, rồi tựa vào vai tôi chuyện.

“Giang Kiều, anh có thể thả lỏng một được không?” ấy

Hơi cô ấy mang chút ngọt ngào, phất trên dái tai tôi.

Tôi đặt cô ấy xuống, nhìn chăm chú một lúc rồi hôn cô ấy.

Đó là tháng thứ ba chúng tôi bên

Cô ấy đỏ mặt vì nụ hôn của ánh thêm long lanh.

Kể mối quan hệ giữa chúng tôi trở thân mật nhiều.

Ngay bạn cùng phòng cũng nói, cười hơn trước rất nhiều.

Sau tôi học được một từ — “người yêu chữa

Ôn Tâm chính là người như vậy, cô ấy luôn nhiệt ấm áp, xua tan mọi bóng tối trong cuộc đời tôi.

tiên bên nhau, tôi bệnh nặng.

Trong khi tôi lại đang ở giai đoạn quan trọng của dự án khởi nghiệp, bận rộn với nhóm làm

“Giang Kiều, tâm đi, đã có đây!”

Ôn Tâm giúp tôi yên tâm chuẩn bị dự án, cô ấy chăm sóc

Mỗi lần tôi tới hai người luôn nói cười vui vẻ.

Mẹ tôi nói thầm với “Giang Kiều, Ôn Tâm là cô tốt, con tuyệt đối đừng phụ lòng con bé.”

Cô ấy thực sự như mặt trời, sưởi ấm và làm dịu lòng

Thời gian trôi qua, nhân viên bệnh viện cũng mến cô ấy.

Ngay vốn nghiêm lén cho tôi vào phòng mẹ buổi đêm để nói chuyện cùng bà.

Sau ca phẫu tôi nhiều biến chứng rồi qua

Khi Ôn Tâm ôm tôi, tôi nhận ấy gầy nhiều.

“Dạo này có vất không?” tôi hỏi.

ấy bật gật đầu: “Ừ, rất vất nhưng em sẵn sóc dì.”

Cô ấy càng khóc nức nở, tựa vào tôi, sưng húp đầy uất ức.

thời gian đó, chính tôi ấy.

Ôn Tâm ra rất dễ chiều, dịp sinh nhật cô ấy, đặt một nhà hàng rất đắt

đó cô ấy trang điểm thật kỹ, tôi vẫn nhớ rõ.

Cô ấy mặc chiếc váy dài trắng hở vai, khi gió thổi lộ ra đôi chân trắng nõn nà.

Tóc buông xõa trên vai, đứng bên đường thật xinh đẹp, ai cũng ngước nhìn cô ấy.

Tôi tỉ mỉ chọn chiếc dây chuyền, tốn gần nghìn tệ, đeo cổ cô ấy.

Sau khi bên nhau, tôi tặng cô ấy không nhiều

Một đôi hoa tai ngọc trai, một chiếc vòng tay bạch kim.

ấy rất vui khi nhận quà.

Chúng tôi tay nhau đi dạo, không tránh khỏi mơ mộng về tương lai.

Tôi nói: “Mong sau này có thể mua được một căn nhà lớn ở phố B, trí theo ý Tốt nhất là có công nhiều hoa, để mỗi sáng thức dậy nhìn thấy hoa, em sẽ vui hơn.”

Nhà ở thành phố B dù rẻ nhất cũng phải năm mươi nghìn tệ một mét vuông, với tôi thời đó, đó là mơ xa vời.

Nhưng Ôn Tâm “Chỉ cần được ở bên đâu tốt.”

Cô ấy không đòi hỏi tôi điều gì, cũng chẳng có tham vật chất.

Lúc đó Phương Noãn Hạ về nước giữa chừng, chúng tôi gặp nhau ở bay.

không gặp, cả hai đều có xa lạ.

Trước khi chia cô ấy hôn tôi.

Rất ngờ, còn chưa kịp đẩy ra thì cô ấy đã buông ra.

Cô ấy ăn mặc rất thời thượng, cử chỉ bộ không còn giống xưa.

“Giang Kiều, em không còn là em nữa, nhưng anh vẫn là anh. Em ghen tị bạn gái hiện tại của anh.”

Sau này tôi mới biết, bạn của Phương Noãn Hạ chụp ảnh khoảnh khắc đó, và cô ấy còn gửi ảnh đó cho Ôn Tâm.

đó bị bè trong ngành nhìn thấy, họ tôi: “Giang Kiều, đào hoa không tồi đấy. gái đó hàng hiệu túi xách trên tay cũng mấy chục vạn. Lúc nào quen giàu có như vậy? Muốn thử chuyện đầu tư dự án với cô ấy không?”

Tôi không trả lời, dự án thật sự đang khó

Tôi từng nghĩ dự án đủ tốt có người tư.

Thế mà chỉ gặp toàn công lớn muốn mua dự án, khiến tôi không thể gọi vốn.

Mấy ngày nay, tôi mệt mỏi vật lộn chuyện vốn.

“Mà tôi, cứ bán đi cho người bạn nói trong lúc bực bội: “Hai triệu cũng là ít. Bạn gái tôi tháng trước túi LV, tôi không có hơn mười nghìn để mua cho cô ấy.”

“Giang Kiều, anh may mắn đấy, có cô bạn gái như Ôn Tâm. ngày chỉ đi ăn ở căng tin, đến Valentine còn không đòi hoa. Chúng tôi không có được may như mà tôi cũng muốn cô ấy những thứ tốt Tôi không muốn tốt nghiệp mà cô ấy vẫn phải mang hàng trăm món đồ mua trên Taobao chỗ làm, bị đồng nghiệp coi thường.”

Lúc đó tôi mới nhận ra, hai năm bên Ôn tôi chẳng cô ấy gì nhiều.

Hẹn chỉ là đi thư viện, xem phim.

Chẳng nói đến túi xách sức tiền, ngay cả nhà hàng sang trọng từng đến.

Tôi về lại thành phố Ôn Tâm mừng chạy vào lòng “Sao về nhanh vậy? Việc đầu tư thuận lợi chứ?”

Cô ấy vẫn tươi vui, không hề buồn rầu.

không biết phải sao mà nói cô ấy rằng chúng tôi bị từ chối thẳng thừng.

Công ty lớn kia đã ra thông báo sẽ mua án.

“Cũng ổn.” Tôi quyết định bán dự án để mua cho Ôn Tâm một chiếc túi xịn.

Tình cờ, bạn gái của cùng phòng đại học tôi, Vương Khiết, làm nhân viên bán ở một cửa hàng xa xỉ hàng đầu, nói có không cần lấy tiền cọc mà giữ một chiếc túi cho tôi.

Dự án còn chưa tôi định ghé cửa hàng chọn thử.

“Hôm nay cửa hàng cửa rồi, để dẫn anh vào ngồi chờ.” Vương kéo vào, “Anh ngồi bên đợi, khi khách VIP ra tôi sẽ đưa anh xem túi tôi giữ.”

Vương dẫn đi sâu vào trong, ngang qua phòng VIP.

Mở ra, nhìn rõ bên trong.

Hơn chục nhân viên bán hàng mặc đồng phục đen, ai cũng cười rạng rỡ.

Cô gái ngồi giữa sofa tỏ vẻ hơi sốt “Tấn Minh em không muốn thử nữa, anh đại đi.”

“Vậy thì mua ba bộ vừa thử đi.”

“Tiệc sinh nhật của sẽ tổ chức ở nhà hàng S đấy.” Ôn Tâm lo lắng nói: “Em rất muốn Giang đi, anh ấy đã cầu hôn em rồi, em đồng rồi.”

“Vậy em tìm cách thuyết phục bố đồng ý cho cậu ta.”

Chương trước Chương sau