riêng lý như thế, tôi có thể liệt kê không mười cái. mà anh lại không nghĩ ra một cái?
Giọng anh không ngừng trong điện thoại. Lúc ấy tôi không — anh đang cố gắng giải thích với tôi, hay đang tự thuyết phục chính mình?
“Anh dối chuyện họp cũng là vì sợ biết rồi sẽ không vui. Em tâm, chỉ cần cô khỏi bệnh, anh đảm sẽ lại gì ấy nữa. biết anh sai rồi, anh lỗi, xin cho anh một cơ hội để sửa sai!”
“Chúng ta đã bên nhau sáu năm rồi, em còn hiểu anh là người thế nào sao? Anh tuyệt đối sẽ không phản bội em đâu, bảo bối!”
Phải rồi… đây tôi nghĩ mình anh rất rõ. Tôi tin tưởng anh. Nhưng giờ, chỉ cần nghĩ tới anh là đã thấy mơ hồ, trống rỗng.
Anh giờ đây, giống một vật sống trong giấc mơ. Tất cả những ngào, kiên định mà anh từng trao tôi — lại cảm giác chỉ ảo ảnh.
Tôi không đáp. Sự im lặng của tôi khiến giọng anh càng lúc càng hoảng loạn.
Anh tiếng qua “Em đang ở đâu? Anh đến tìm em nhé? Em nói cho anh biết đi.”
hít hơi sâu: đang trên đường tới bệnh viện.”
kia lặng một thoáng, rồi chút cứng nhắc nói: “Bảo bối, để anh tới tìm em Bệnh viện… không được sạch sẽ cho lắm.”
viện không sạch Trước giờ tìm anh cũng chẳng thấy anh nói vậy giờ.
Xem đúng là tôi đã lầm” — chẳng là anh thật sự giỏi nghĩ do.
“Tức anh sợ Từ Miêu Miêu biết tới sự tồn tại của tôi?”
Chung Thạc ấp úng, nói ra một tràng dài, toàn lời vô — thứ trị thật chẳng đến ba chữ.
Tôi không muốn nghe thêm Tôi dứt khoát cúp máy.
Tại viện, tôi bước vào văn phòng ta — tìm thấy ta đó.
Trên người Chung Thạc vẫn mặc chiếc áo blouse cái áo lúc nãy anh ta đã cởi khoác cho Từ Miêu Miêu. Bây giờ khoác lại lên người anh tôi chẳng còn thấy chút khí chất thuần khiết nào của một sĩ nữa. Ngược lại, tôi chỉ thấy chướng mắt, đến mức muốn xé toạc nó ra.
Nhưng tôi không vậy.
Vẻ mặt Chung Thạc cũng tràn đầy lúng túng, anh ta cười gượng “Bảo bối, chẳng phải em sắp đi công tác sao?”
Tôi trả lời ngay. Chỉ nhìn anh vài giây, đến khi anh ta bắt đầu thở tôi mới lên tiếng: áng tôi mới đi. Đi thôi, anh dẫn tôi gặp Từ Miêu một
06
Anh ta không hề muốn đi. Đứng bên cạnh anh ta, tôi thể cảm nhận rõ ràng sự chống cự trong hơi thở, từng động tác.
tôi đã rồi. Anh ta còn khác.
theo anh tới bệnh của Từ Miêu Miêu. Tay khoác lấy cánh anh ta, mắt nhìn phía cô gái đang nằm trên giường
Vừa thấy anh ta, mặt cô ta tức sáng lên. Nhưng khi ánh mắt lướt đến – rồi dừng lại cánh tay tôi đang ôm Chung Thạc – sắc mặt cô ta khẽ tối xuống.
Nhưng… không có vẻ gì là ngạc nhiên cả.
Cứ thể… cô ta đã biết trước rằng Chung Thạc có bạn
Tôi “Em là Từ Miêu Miêu đúng
Tôi đặt bó cẩm chướng đã bị sẵn lên đầu giường của ta: “Chị nghe vị hôn phu của chị nhắc đến em rồi. Anh ấy nói bệnh em không quá ngơi một thời gian sẽ thôi.”
Từ Miêu Miêu một rồi cúi đầu nhìn tấm chăn phủ trên người, sắc mặt xuống.
Còn Thạc thì đứng im như khúc gỗ, không nói lời, đến ánh mắt cũng dám nhìn thẳng vào hai chúng tôi.
Tôi nhẹ nhàng ít nước lên cánh cẩm chướng, rồi quay sang cười Từ Miêu Miêu: cũng thích hoa gì. Nghĩ bụng bệnh nhân chắc thích cẩm – loài hoa tượng trưng cho sự quan chăm sóc.”
Hoa mà, có lẽ chỉ nên dành cho những cặp đôi yêu nhau?
Từ Miêu Miêu khẽ nhưng nụ cười ấy nhạt nhẽo, hoàn toàn không còn nét ngọt ngào, nàn như ở hoa lúc nãy.
Tôi tiếp lời, giọng vẫn nhẹ nhàng: Miêu, nghe chồng cưới của chị nói, dạo này không Chúng ta đều là con gái, nếu có gì buồn, có thể tâm sự với chị. cũng học qua chút kiến thức tâm lý, biết đâu có thể giúp được em.”
Lời nói của tôi mang rất nhiều tầng nghĩa — và tôi tin, một cô gái có gương trong sáng nhưng chưa từng làm chuyện “trong sáng” như Từ Miêu Miêu, thì chắc chắn ta hiểu đang ám chỉ điều gì.
Chúng tôi đều là con gái, cô ta đang nghĩ gì, tôi rõ
chuyện mà không thể nói với bạn thân, không sẻ với người cùng giới, lại cứ phải sự với một bác đã có người yêu?
Quả nhiên, sắc Miêu Miêu càng lúc càng khó coi.
Còn vị hôn phu tôi — Chung Thạc — cùng cũng chịu ngẩng đầu lên, ánh mắt lo lắng hướng về phía Từ Miêu Miêu.
Bỗng chốc, một cơn đau ngào như bóp nghẹt lấy ngực tôi.
Hôm nay, đúng là tôi đến để bố chủ quyền”. giờ tôi mới nhận ra — mình thua rồi, thua mức còn gì để mất.
07
Tôi không muốn nán lại bệnh viện thêm phút nào nữa. Tôi cần một yên tĩnh để chữa lành nỗi đau này.
Nhưng họ lại không để tôi
Đêm đến, điện thoại tôi hiện báo một video
Là tài của Từ Miêu Miêu.
Trên hình, cô ta hàng mắt lăn đỏ hoe, vừa khóc vừa nói bằng giọng yếu ớt đầy u sầu:
“Xin lỗi mọi người… gần đây vì một số tài khoản đăng video mà khiến mọi người hiểu lầm. Thật ra, tôi với bác sĩ Chung… không có quan gì cả.”
và bác sĩ là không thể… cảm ơn người đã chúc phúc khiến mọi người vọng rồi, lỗi.”
“Còn về tình trạng sức khỏe mà mọi đúng là bệnh của tôi có hơi nghiêm trọng. Dạo này cũng ra vài chuyện vui… tôi sẽ tích cực đối mặt với sống, không để khó khăn đánh bại mình!”
Những nói mập mờ, nước đôi, không thể rõ hơn — nhưng lại vô cùng gây hiểu lầm.
Nếu tôi biết rõ nội tình, có cũng sẽ bị dáng vẻ xanh này đánh lừa, tưởng rằng ta mới là người bị bắt nạt.
Dù sao… cô ta là mà. Ai nỡ lòng nào làm một người đang bệnh?
Còn câu “không để khó khăn đánh bại” — tôi có thể hiểu là kiểu tuyên gián tiếp không?
Nhưng mà tôi cũng chẳng bất nữa. Những việc cô ta làm trước đây, đủ để khiến tôi không cần ngạc thêm lần nào.
Bên video, bình tất nhiên là tràn những công bằng” cô ta:
chuyện gì vậy? Sao lại là không có gì chứ? Tôi đẩy thuyền người đó mà, nào cũng xem hết, ngọt ngào và đôi như thế cơ mà! Đã xảy ra chuyện
【Mọi người không nghe ra à? Cô ấy cảm ơn lời chúc phúc của mọi người, chứng tỏ vẫn còn muốn ở bên sĩ Chung. Chỉ là họ đang có chút trở ngại thôi. Cô nói ra để chúng tôi cùng nghĩ cách giúp
cô ấy chẳng lẽ “tiểu tam” sao? Nếu vậy thứ ba này ác độc Người ta bệnh tật ốm đau mà còn muốn phá hoại cảm của họ, loại người này không sợ trời phạt à?】
Những người dưới phần bình luận quả là “nhiệt tình” đến mức… làm tôi đầu cảm thấy chính mình mới là người chen ngang.
Tôi đang chăm chú nhìn vào điện thì Chung Thạc, vừa tan rén lại gần. lướt qua nội dung trên hình, anh ta ho nhẹ một tiếng nói:
bối, em để tâm. Anh sẽ không liên lạc với cô ấy nữa đâu. Chúng đi ngủ sớm thôi, mai em phải công tác, để đưa em đi.”
nụ cười rõ là thật hay giả. Giờ tôi chẳng phân biệt nổi đâu là đâu là lời dối trá nữa.
Sáu năm bên cả những gì từng nói với nhau còn nhiều bằng số nói dối anh ta nói chỉ trong vài ngày gần đây.
Nhưng… vì vẫn cảm, vẫn dành cho anh chút kỳ vọng cuối cùng, quyến luyến chưa thể buông.