Sự việc bùng nổ dữ dội — không chỉ ở phố S, mà mấy tỉnh thành lân cận cũng bàn tán xôn xao.
lãnh đạo bệnh viện Chung Thạc làm việc cũng biết chuyện.
Ba tôi bảo: sau khi việc xảy ra, ông đã định nhờ Thạc việc, nhưng lúc đó tôi đang trong giai đoạn ông muốn thêm chuyện nên tạm gác lại.
Nhưng giờ, với độ nghiêm trọng của vụ việc, ban giám đốc đã chủ động bậc lương, đình chỉ chức vụ, thậm chí còn đang họp bàn về việc có nên sa thải anh ta hay không.
12
Tôi đoán, những ngày này sống không dễ thở chút nào.
Nên khi anh ta tìm đến tôi, đầu tóc rối, đôi mắt thâm đen như có hai cái “tổ quạ” dưới cũng chẳng bất ngờ.
Anh ta trước ánh mắt cầu xin:
“Giang Nhiên, anh với Từ Miêu Miêu thật sự không có gì cả, là em hiểu lầm thôi. Em có thể mấy video trên mạng xuống Được không?”
cười đến không thở nổi:
“Tôi tận mắt thấy hai người hôn nhau. Cô còn dọn nhà anh ở. mà còn là không gì? Anh muốn phải bắt gian trên giường mới chịu tin à?”
“Chung Thạc, nếu anh là đàn tục trốn tránh hậu mình gây Tôi thật không hiểu sao trước lại không nhìn được anh kinh tởm thế này!”
Mặt Chung Thạc đỏ bừng, nghiến răng nói:
“Nhưng chúng ta có sáu bên nhau! Em không thể tuyệt tình như vậy được. Em biết mấy video ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc anh thế nào không? Em định hủy hoại cả đời anh sao?”
bật cười lạnh lẽo:
“Giờ anh mới đến cuộc sống và công việc của mình à? Lúc Miêu Miêu trắng thay bịa đặt đủ điều về tôi — ở đâu? Lúc cô ta lôi kéo đám cư dân đến tấn công tôi, gia đình tôi — ở đâu?”
Quả nhiên, chỉ khi cái giáng thẳng vào mặt mình, thì đau. Trước anh mãi mãi là người đứng ngoài cuộc.
“Hơn nữa, công việc hiện tại của anh là do ba tôi người giới thiệu. Sau khi chúng ta bên từ bỏ yêu thích, thi vào biên chế, chỉ để có nhiều thời gian chăm lo cho anh, toàn tâm toàn ý lo tiền đồ của anh. Và anh đáp lại tôi nào?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, khẽ bật cười châm biếm:
“Anh đáp lại tôi sự lam, bằng sự vô liêm sỉ.”
Anh đứng sững, hé miệng muốn nói gì đó, nhưng cùng… không thể thốt lời.
Rồi anh ta rời
kết quả cuộc lãnh đạo bệnh viện công bố.
Chung Thạc bị đình chỉ nâng chức, khoản mạng xã hội bị xoá, từ tuyến đầu điều sang hành chính vì lý do đức nghiệp suy đồi và đời tư bê
Miêu Miêu cũng bệnh viện buộc xuất viện, yêu cầu chuyển viện điều trị.
Không ai chỉ trích bệnh viện — trái lại, tất cả đều vỗ tay khen ngợi.
Từ Miêu Miêu biến mất khỏi tầm mắt công chúng. khoản đăng truyện ngôn tình "đào" ra là của cô ta — danh “người hoang được cộng đồng mạng gán cho ta.
Dưới mỗi viết cô ta là vàn lời mắng chửi. Nhưng ta phản hồi nữa.
Tôi biết, họ chắc chắn đã chia tay.
Tôi quay lại đơn vị làm Sự thật sáng tỏ, đồng nghiệp không còn nhìn tôi bằng ánh dè dặt như trước.
Hôm ấy, khi tôi đến thăm một đồng nghiệp bị tai nạn giao trong chuyến công tác, tôi vô tình nhìn gương mặt quen thuộc ở giường bên.
Là Từ Miêu Miêu.
Cô ta mắt, gương mặt tái nhợt.
Bác sĩ nói, sau ca phẫu thuật thứ hai, bệnh tình cô ta nhanh chóng tái phát.
Họ còn nói, “bác sĩ của Bệnh viện Nhân dân số 1 thành S” vốn người nhất trong phẫu thuật đó. Nhưng giờ, danh tiếng anh ta đã mất, độ cũng đủ tiếp tục điều trị. viện không thể tiếp nhận nữa.
Trong lúc chuyện, Từ Miêu tỉnh lại.
Cô ta trông thấy tôi, vô kinh ngạc.
Tôi nhìn cô ta, y hệt như ánh ngày đó cô nhìn — đầy thách thức và ngạo mạn.
nói gì, nước rơi xuống — lần không phải đáng thương hay bất mà là nỗi tuyệt vọng sự sống.
Tôi đóng cửa lại.
Chuyện đó… không liên quan đến
Họ lấy đau đáp lại tôi tuyệt đối không lấy yêu thương để đáp trả.
Cô ta từng có lại bệnh viện tốt nhất, được điều trị bởi những sĩ giỏi nhất.
Nhưng ta không biết đủ. ta tình yêu của tôi, còn muốn huỷ hoại danh tôi.
Tất đều là hậu quả mà cô ta tự chuốc lấy.
Dù tôi không thân thiết với người cùng phòng của cô ấy, tôi vẫn nghe được ít nhiều chuyện.
Từ Miêu Miêu vật vã bệnh viện thêm một tháng — rồi qua đời.
Trước khi chết và cả sau Chung Thạc không một xuất
Cô là một người phận — chết đi, chỉ có một người tự “dì hai” nhận xác.
thu dọn, còn làm vừa mắng mỏ: “Chết rồi phiền này…”
Nhưng… tất đã còn quan gì đến tôi.
Tôi xin nghỉ việc ở đơn Dù lãnh đạo tiếc nuối, vẫn tôn quyết định của
Tôi chuyển sang làm trong lĩnh vực thiết — ngành tôi yêu thích nhất, làm trong ty của Thái Giai.
Chúng tôi cùng làm việc, rảnh rỗi thì dạo, mua sắm.
Thời gian cứ thế qua và nhận ra, đây mới thật sự sống phúc mà mong muốn.
Cho đến ngày, tôi gặp lại Chung Thạc ở cửa trung tâm thương mại.
Anh ta vẫn mặc trắng, nhưng không còn sạch sẽ tinh tươm như trước.
Tay cầm hai chiếc bánh biểu cảm như cố nhét vào thứ gì đó đã nguội lạnh từ lâu.
Râu lởm chởm, khuôn mặt bơ
Anh ta tôi — ánh từng vô hồn, thoáng có chút lay động.
“Giang Nhiên.”
Chỉ một gọi, rồi khẽ cười. Nụ cười héo úa ấy… như một con rối đứt dây — không còn một chút khí phách của ngày xưa.
ta… dường như đã không còn là người đàn ông lịch thiệp, điển trai ngày nào — mà chỉ một cái tên vô danh trong đông hỗn tạp.
Tôi khẽ đầu, như lại, rồi bước lướt qua anh mà không ngoái đầu nhìn lấy lần.
Giai nắm chặt tay tôi, hừ một tiếng: “Giang Nhiên, cậu tuyệt đừng có lòng! Mềm lòng đàn ông cặn bã là xui đời! Anh ta có ngày hôm nay, hoàn toàn tự anh ta chuốc lấy! Người phá hoại cậu là anh ta — cậu, chỉ đang gắng bảo vệ chính mình!”
Tôi biết chứ.
Làm sao tôi có thể mềm nữa?
Tôi đã nếm đủ cái giá của việc mềm lòng với một kẻ không đáng.
Tôi còn cả cuộc đời tươi đẹp phía trước.
Biết đâu, vào một ngày đó lai, tôi sẽ gặp được một người đàn ông thực sự tôi, toàn tâm toàn ý có mình tôi
Chúng tôi sẽ lại yêu nhau, lại nếm trải sự ngọt ngào của tình yêu — và tôi sẽ cất giữ nhau thật kỹ trong tim mình, không để bất ai chân vào nữa.
Tạm quá khứ. Xin chào tương lai.
(Hết)