“Tại sao không được? Khi ông ta đánh tôi, ông ta phải sẽ phải trả giá.”
là bác cả anh! Em có hiểu bác cả nghĩa là gì Em có còn coi trọng người lớn nữa không?”
Chát!
Tôi tát thẳng mặt anh ta: “Trương anh là người nói đánh đấy nhé.”
Tôi không dừng lại, liên tục tát thêm hơn chục cái nữa. Vương Xuân Lan đứng bên cạnh, xót con đến phát điên.
rồi, rồi gì, mau đến đồn đơn rút
phủi tay: “Ai tôi đơn? Ai bảo anh vậy?”
Họ tức phát điên:
“Cô rồi còn gì nữa?”
“Tôi muốn gì à?”
Tôi trừng mắt nhìn Xuân Lan: “Bà có thể trả cho tôi không? Có thể con tôi sống lại không?”
Thấy tôi nhất không chịu rút đơn, Vương Xuân Lan gào lên:
cũng đánh con tôi đấy nhé! Tôi đi kiện cô! mà khiến anh tôi vào tù, tôi cũng cô ngồi tù!”
cười khẩy:
“Bà đi đi, kiện tôi đi! Tôi Viễn chồng, cùng lắm là bạo lực đình, bắt được tôi?”
Bà ta điên, không làm gì được tôi.
Tội ác của Quốc Khánh đã có đầy đủ bằng chứng. Cảnh sát thậm chí còn phục hồi lại được đoạn video giám sát trước—đoạn ta đánh tôi đến mức sảy thai.
Ông ta không nổi nữa.
Vương Xuân Lan và Trương Viễn chạy chạy đáo tìm người giúp đỡ, mong cứu được ta.
Nhưng tất cả đều ích—vô vọng.
Gia đình Vương Quốc Khánh tìm đến tôi.
Đặc biệt là con trai út của ta chuẩn bị thi chức. Giờ mà ông ngồi tù, mọi công suốt bao năm sẽ thành mây
Cả nhà họ mang hoa quả đến xin lỗi, van xin tôi rộng lượng, bỏ qua cho ông ta.
Vẫn điệp khúc cũ: “Bác cả người thân, dù gì cũng là trưởng mong cô tha ông một lần. Cả nhà chúng tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ ơn cô.”
Nhưng cần gì biết ơn của họ?
Tôi nhất định
Vương Xuân Lan gào khóc thiết, đấm vào tay Trương Viễn:
cả là do mày! Mày nhất quyết lấy con sao chổi này, tao phản đối mà mày vẫn
“Giờ thì hay rồi! Nó đòi tống bác cả mày tù!”
muốn hại các em mày không công chức Nó muốn hại cả nhà họ Vương ta!”
11
“Trương Viễn, nó là mày! Nếu đến vợ còn không được đừng nói là con tao Tao chết còn hơn, để dưới lỗi bác cả mày!”
Cuối Trương Viễn cũng tát tôi một cái, rồi bóp chặt cổ tôi: “Em muốn sao? Em rốt cuộc muốn Đó bác cả anh, em muốn làm cả nhà anh tan nát sao?”
“Nhà bác giờ loạn hết rồi, chị dâu đòi ly hôn, anh họ không thi công vợ chưa cưới bỏ đi.”
“Chỉ vì ông ấy tát em vài cái? Em dai thế sao? Sao em không thể tốt bụng một chút?”
“Ông ấy đã bị giam nhiều ngày rồi, trừng phạt cũng đủ rồi. Em nhất định phải đẩy ông ấy vào tù thì vừa lòng sao? Em được lợi gì từ chuyện
Anh ta cổ thật chặt, trong mắt hiện lên sự hung ác mà chưa bao giờ Giây phút ấy, tôi như biến thành kẻ thù không đội trời của ta.
Tôi không thể thở nổi, hai tay ra sức tay anh ta ra.
Vương Xuân bên cạnh còn hò hét vũ: “Đánh đi, đánh chết tiện nhân đó! Nó dám cả mày vào tù, đánh chết nó đi! Nó chết thì còn kiện được ai!”
“Dù sao cũng là vợ chồng, đánh chết nó cũng chỉ bạo lực thôi! Đánh đi con!”
óc tôi thiếu oxy, không hít thở nổi.
Tôi vùng trong tuyệt vọng, càng giãy, Trương Viễn
lúc nghĩ mình sẽ dưới tay anh ta, anh trai tôi vào đá bay Viễn ra xa.
Mẹ tôi nhào đến ôm tôi đang thoi thóp, nước mắt giụa. Bố đấm thẳng mặt Trương Viễn:
“Ai cho đánh con gái Ai cho mày cái đó hả?!”
Anh tôi xông tới đấm thêm liên tiếp: “Hồi đó là quỳ dưới chân chúng tôi cưới em
“Mới lâu? Trương Viễn, mày đúng là súc sinh! Nếu hôm nay bọn tao không đến kịp, định giết nó thật sao?!”
Trương Viễn rạp trước tôi, khóc vừa xin lỗi: “Vợ ơi, anh xin lỗi, anh điên rồi, thật sự là quá rối trí! Anh không đâu, tha thứ cho anh đi!”
“Không đời nào!”
Mẹ tôi cho anh ta một tát: “Chúng tôi đã thấy hết trên anh dám làm thế với con gái tôi? Ly hôn! Ngay lập tức!”
Nghe đến hai chữ “ly hôn”, Trương Viễn như bị sét được! đồng ly hôn! Con chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó!”
Vương Xuân Lan thì mừng rỡ: “Tốt quá! Đi ly ngay bây giờ! Nhưng trước khi ly hôn, phải trả hết sính lễ đưa cộng thêm tiền ăn uống, sinh hoạt cả nay.”
nữa, ở nhà tôi cả năm trời phải tiền thuê Tính xong hết thì đi ký
Mẹ tôi không nói nhiều, tát cho bà ta một cái nảy lửa:
cho rõ! Lúc cưới nhà chỉ đưa một vạn sính chúng cho con gái nhà bà với hồi môn 6 vạn
“Con gái tôi bị đánh đến sảy thai, đòi bà đồng bồi thường mà đòi ăn ở, tiền nhà?!”
“Con mụ già ác độc! Chúng tôi không ly hôn, mà sẽ con trai bà, cái nhà này thân bại danh liệt! nó ế đời, ai dám
Bố và anh tôi áp giải Trương Viễn đến Cục dân chính. Anh gào không chịu ký.
Nhân viên làm việc cũng lưỡng lự, nhưng mẹ tôi đưa ra đoạn tôi bị bạo hành:
“Đồng chí, loại hôn nhân thế này còn không à? Tôi dám giao con gái mình loại đàn ông à? Nếu hôm nay không ly, lần sau mấy người sẽ thi thể con gái tôi đấy!”
Nhân viên tức lý giấy tờ. Anh tôi tay Trương Viễn ký và điểm chỉ.
Vương Xuân điên tiết, lao tôi: “Dựa vào đâu mà ly hôn dễ dàng thế? còn đang bị tạm giam kìa! Mau rút đơn đi, rút xong chúng tôi mới để đi!”
“Rút cái đầu bà!”
Mẹ tôi còn to hơn: “Không không chúng tôi còn luật sư giỏi nhất kiện cho đến cùng! dám đến con gái tôi, nhà tù chính là nơi hắn cả đời!”
Vương Xuân Lan gần như điên, lặp lại: “Bác cả là người là trưởng bối! Dù nào cũng không thể bác cả! Sẽ bị trời phạt, bị sét đánh
“Phì!”
Mẹ tôi trừng mắt nhìn bà ta: “Già mà không biết điều, người đáng bị trời phạt hắn! Để hắn ở trong tù đến già!”
13
Tôi thu đồ chuẩn bị rời đi, anh không giận:
chịu bao nhiêu tủi nhục như thế, không thể để họ dễ dàng thoát tội!”
tôi đăng toàn bộ tôi bị bạo hành lên mạng—tất cả nền tảng xã hội, các đàn, tất các nhóm cộng đồng địa phương chúng tôi biết, anh ấy đều đăng
Ở mỗi nơi, anh đều để một dòng bình luận: “Mọi người hãy cho rõ gia đình này, nhìn cho rõ tên đàn ông bạo lực nữa chết vợ mình. Các cô gái làm mở to mắt, đừng bao giờ vào nhà