Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

Anh ta lúng túng: “Ra ngoài nói được không? Ở đông người quá.”
nhướng mày: “Tôi đang nói thì thôi.”
Trong mắt anh ta hiện lên một tia tuyệt, lập tức quỳ gối trước mặt tôi — ngay trước đông đến viếng.
Tất cả ánh về phía anh ta, trong đó là đủ loại chọc và giễu cợt.
Người từng được ca tụng thái tử gia, được bao người tung hô, đây mặt thương, thần sắc tiều tụy, công ty sắp phá sản — anh ta giờ chỉ còn là một trò cười.
Nhiên, khi trước hủy hôn là anh hồ đồ, giờ anh biết sai anh một cơ hội nữa đi.”
Tôi liếc Chu Thiến Thiến đứng bên cạnh, thân hình gầy gò, sắc mặt trắng bệch.
cô ta? Chu Thiến Thiến, trước kia anh nói là tình yêu đích thực, cả đời sẽ không phụ cô mà.”
Trong mắt anh lóe vẻ chán ghét: “Nếu không phải vì cô ta, anh đâu ra nông nỗi Giờ ngày nào anh cũng mơ thấy mình hối hận!”
Ánh trăng trắng tinh năm giờ còn là vệt máu muỗi.
Tôi mỉm cười nhàn nhạt: “Xin tôi không bãi rác — không thu nhận phẩm.”
Hứa Đình gào lên tức giận: “Tống Chiêu Nhiên! đã quỳ xuống rồi, em muốn gì nữa?”
Tôi cúi ghé sát tai anh ta thầm: “Tôi muốn chết — và trước khi chết phải chịu nỗi đau dằn vặt không người, bằng quỷ.”
Tôi một tuần để thu mua hoàn toàn tập đoàn Hứa cựu một thời. Nhưng tôi tháo dỡ hay bán vẫn giữ trúc, nhân sự, chỉ có một thay đổi — chủ nhân mới là
tiệc mừng công, các ông lớn trong đều có mặt. Ngày trước họ vì mẹ giờ là vì tôi.
Có lẽ do tôi làm quá hoặc cũng có thể vì họ bắt nhận ra — họ cũng có phú.
Nên số lượng nữ kế xuất hiện ngày một nhiều.
rượu không toàn váy ôm ngắn và giày gót nữa, mà là những phụ nữ mạnh mẽ với váy quần năng động.
Chúng tôi cũng có thể nâng rượu vang, bàn bạc những dự án hàng triệu, hàng trăm triệu như đàn ông.
Dốc toàn lực, cuối cùng cũng giành được tấm vé vào bàn cờ quyền lực.
13
Hứa thị bị thu Hứa Đình cũng bị đuổi khỏi nhà họ Hứa, chỉ được chia một tài sản thừa kế từ ông
Sau Hứa Đình Thâm bắt đầu khởi nghiệp, ôm hy vọng vực dậy, mơ tưởng đạp dưới chân.
lẽ nếu cho anh ta thời gian, sự cũng có thể ngoi lên được chút, nhưng đâu dễ dàng để anh ta có ngày nào yên ổn.
Khởi nghiệp, phán dự án, thất bại.
Lại khởi nghiệp, lại đàm lại bại.
đi lặp lại, vốn liếng tiêu sạch từ lâu, nợ nần chồng chất, vay cả tín đen, lãi mẹ đẻ lãi con.
Anh ta tưởng người nhà giúp trả nợ, đến khi bị chém mất một cánh mới thực sự sợ hãi, về xin giúp.
Kết là bị Hứa Vi cho một trận thê thảm.
Và rồi — con thú đó định bán Chu Thiến để trả nợ.
Chu Thiến Thiến lúc này toàn tuyệt vọng, đến tôi.
Chiêu Nhiên, xin cô, cứu với. Tôi không muốn bị bán vào nơi đó...”
Tôi hỏi: “Cô muốn tôi cứu thế nào? Giúp anh ta trả nợ à?”
Cô ta cắn “Loại súc sinh đó đáng chết! Tôi chỉ cầu xin cô tôi một công việc, gì cũng được, chỉ cần tránh xa hắn được.”
Tôi gật đầu lòng: “Được.”
Nếu cô ta mà nhờ giúp trả nợ, tôi đã sai bảo vệ ném ra
Dù tiền kiếp Hứa Đình Thâm hại chết tôi là vì cô ta, nhưng đó chỉ là cái cớ của một kẻ đàn độc kỷ — muốn hai người phụ nữ thù ghét nhau, đá vì mình.
Trong thế vẫn còn bất công giới tính này, rất nhiều phụ nữ từ lúc sinh ra đã bị đối xử trọng nam khinh nữ.
Để bảo vệ quyền lợi của mình, họ bị ép ngoan ngoãn tùng đàn ông.
Tôi là một người may mắn — tôi hy vọng, này sẽ có ngày càng nhiều phụ nữ may mắn như
Chu Thiến Thiến làm việc vô cùng chăm chỉ, tuy không đến mức xuất sắc, nhưng hiệu quả hơn không ít đàn ông.
Hứa Đình Thâm tìm ta, định quấy rối.
Kết quả bị cô ta cả cà phê nóng vào mặt, anh đau đớn lăn lộn dưới
Cô ta nhìn ta đầy ghê tởm: “Còn dám đến gần tôi nữa, tôi báo công an. Đồ chó ghê
Người gái từng chỉ biết nép sau lưng đàn ông, nay đã tự tay phá cái vỏ trứng và bước ánh sáng.
Không trả được nợ, Hứa Đình bị mổ lấy thận, sau bị bán vào nhà chứa nam, làm “gái tiếp khách”.
Những biến thái đều muốn cảm giác “lên giường” với một kiêu tử sa cơ.
Cuối cùng ta bị đến chết”, và nhục nhã, nghe nói khi chết còn không ngừng gọi tên tôi.
Lảm nhảm mấy như “tái sinh”, “kiếp trước kiếp này”...
Gia đình họ Hứa không nhận tro cốt của ta.
Thiến Thiến người đi lấy, đổ thẳng cống.
“Trả lại cho nơi nó thuộc về.”
Cũng hợp lý chứ.
Tối đó, cô ấy mời tôi tối ở nhà hàng — nơi đắt gần tháng lương của cô ấy.
“Chị Lần đầu tiên gặp đã tị đến phát điên — có cô gái xinh đẹp vừa xuất Lần đó cưới, em khóc là vì đầu tiên có người nói với em những lời như vậy — rằng phụ nữ quyền lựa chọn. Nhà em vẫn có em trai, ba mẹ không hẳn trọng nam khinh nữ, nhưng từ nhỏ đã em phải giặt đồ, nấu nói năng dịu dàng, không được bộc lộ kiến, không được lấn lướt đàn ông. Còn em trai thì phải đứng đầu, mạnh mẽ, giỏi giang — không thể yếu như phụ nữ, nếu không sẽ bị xem thường. Mãi sau em mới nhận ra đó là bất bình giới ngầm. Dù ba mẹ thương em, nhưng vẫn vô thức biến em thành cái bóng của đàn ông.”
ra hôm đám cưới, nếu Hứa Thâm không cưới em đã chuẩn bị sẵn tuyệt mệnh, định sông tử.”
“Chị thấy em không? Ở quê em, nếu mất lần đầu cho ai, là phải người đó nếu sẽ bị người đời coi thường, chẳng ai thèm lấy, khiến ba mẹ mất mặt.”
“Nhưng giờ hiểu rồi — phụ nữ không là phụ thuộc của đàn ông. Phụ nữ có thể là chính mình, có thể có nghiệp riêng, thậm chí còn giỏi hơn đàn ông.”
“Ba em thấy em lương lại công ty giờ đi đâu trong làng ngẩng cao đầu, nói em là niềm tự
Nhiên, cảm ơn đã cho em một cuộc đời mới.”
Tôi nâng ly cụng với ấy, cười “Em cũng nên cảm chính Chính em đã lựa chọn tự cứu lấy bản thân.”
Trong thế giới đầy bất với phụ nữ này…
Xin hãy luôn, luôn và luôn tự mình khỏi biển lửa