Thấy phóng như bố tôi lập tức dẹp luôn mấy lời thuyết quay sang tìm khu đất “vàng” mà ông tới.
thở hơi.
nhà phải đeo mặt nạ để sống—mệt sự!
15
Suốt một tuần sau đó, ngày nào bố cũng mang tờ rơi quảng cáo nhà đất đến cho tôi xem.
khi tôi liên tục khéo léo từ chối, cuối ông cũng mất kiên nhẫn.
“Con có không định mua nhà không đấy?”
Tôi đáp:
“Bố hiểu nhầm phải không mua, mà con đã mua rồi, đang định nói với bố đây.”
Tôi rút ra hợp mua nhà, đưa cho xem.
Tôi đã nhanh chóng tìm được một căn hộ ở tâm thành phố và thanh toán toàn bộ bằng tiền mặt.
tục pháp lý đang trong quá trình xử sổ đỏ chưa có, nhưng đã ký và xác hệ thống—không ai có thể thay đổi gì nữa.
mẹ tôi sờ ngay chỗ. Bố tôi ngây người nhận lấy bản đồng, lật xem từng trang.
Khi thấy tên người ký trong hợp đồng sở hữu nhà đất, lập tức ném cả xấp giấy vào mặt tôi.
Chiếc bấm trên tờ giấy rạch một đường lướt qua má tôi, rát buốt.
Tôi còn chưa kịp xem vết thương thì bố tôi giáng cho tôi một tát như trời giáng.
“Bố con mua nhà cho bố, chứ không phải cho chính mình!”
Tôi giữ vẻ mặt lạnh tanh, ánh mắt lạnh nhìn chằm mẹ:
miệng mẹ bảo muốn cải thiện chỗ ở. Được, con mua căn tốt nhất cho bố muốn ở bao lâu cũng được, lẽ thế chưa đủ sao?”
Tôi vừa dứt bố tôi liền gào lên:
“Không đủ!”
Ông nổi giận đùng:
“Từ giờ tao coi mày con nữa!”
Ông xô cửa đi.
Mẹ tôi thì nhìn tôi ánh mắt oán hận, như thể không phải nhìn con gái mà là nhìn kẻ thù:
“Cố Tâm, con quá lắm rồi.”
lạnh lùng đáp:
“Mẹ, con tên là Trần Tâm.”
con…” mẹ tôi tức run người – “Cút khỏi đây!”
đứng dậy.
Ngôi nhà tôi vốn đã chẳng muốn lại từ
16
bố mẹ, lòng tôi đầy tức giận, lái xe phóng về căn hộ nhỏ của mình.
Ban đầu vì còn nóng giận, tôi lái hơi nhanh.
Nhưng khi tôi vừa phanh giảm tốc, phát phanh không ăn.
Phía trước có một chiếc xe tải lớn, tôi chỉ còn cách mạnh bên để tránh – chiếc xe lao thẳng vào hàng rào chắn.
Cú va chạm mạnh khiến tôi bất ngay chỗ.
Trong cơn man đen tối, tôi hồ nghe được những giọng lại, mơ mơ hồ như trong mộng:
sĩ, con gái tôi còn sống được
“Bệnh nhân bị mạnh vào đầu, tình chưa rõ ràng. Phải kiểm tra thêm mới kết được.”
“Nếu phải tốn quá nhiều tiền… thôi, nhà tôi không đủ khả năng chữa.”
Tôi không biết đã bao lâu trôi qua, chỉ mình tỉnh lại giữa cơn đau như xé cơ
Cố gắng mở miệng, cổ họng rát như bị dao cắt, không thể thốt nên lời.
Cuối cùng, là người nhà bệnh nhân giường bên hiện ra tôi tỉnh, gọi tá giúp.
Y tá mang nước đến cho tôi, họng khô rát cuối cũng được làm dịu.
“Người cô thật là... Sao thể cô nằm đây một mình mà không ai chăm?”
chỉ khẽ cười – nụ bất lực, chua xót.
Y nói xong, quay sang bảo:
“Tôi đi báo cảnh sát giao thông là cô tỉnh rồi.”
lâu sau, cảnh sát giao thông tới khai.
đã xem camera hiện trường. Tai nạn xảy ra do dây phanh mòn, dẫn đến mất phanh và gây tai nạn.”
Dây phanh bị mòn?
Không thể nào – mới tháng trước tôi đã bảo dưỡng xe toàn bộ.
Bình cũng rất cẩn thận lái xe, làm sao có chuyện dây phanh hỏng được?
Ngay Vương nghe tin tỉnh lại đã đến bệnh viện.
Khi cô ấy nơi thì cảnh sát giao thông vừa đi.
Từ miệng Dao, tôi biết sau hôm tôi nhập viện, gia đình tôi chỉ đến một lần, rồi biệt tăm.
gian qua đều là chăm sóc tôi. Nhưng cô đi làm, nên chẳng thể túc trực suốt được.
Tôi kể cho Dao nghe nguyên nhân vụ tai nạn.
Cô ấy bỗng buột miệng:
“Không lẽ… có cố ý trò?”
Vừa lời, trong tôi tức hiện lên gương mặt của bố.
Trước nghỉ hưu, ông là một thợ cả kỳ cựu trong xưởng sửa xe – người gắn bó chục năm với ô tô.
Nhớ lại đoạn hội thoại giữa và bác sĩ khi tôi còn hôn mê…
Cả người lạnh toát, rẩy không ngừng.
Vương thấy liền ôm lấy tôi:
“Cố Tâm, cậu sao thế?”
Tôi siết chặt cô ấy:
“Tớ nghi tớ giết tớ.”
17
mạnh của đồng tiền… mạnh đến mức nào?
Đủ để bóp méo lòng người, giết thân, biến con người trở nên máu lạnh, không màng ruột thịt.
Sau một tuần kiên trì, bác sĩ cuối cũng cho tôi xuất viện.
Tôi một mình trở nhà bố mẹ.
mở cửa bước tôi nhìn thấy tôi lại, theo xạ lùi về sau một bước:
Tâm… sao con lại quay về?”
Tôi thản nhiên hỏi:
“Mẹ không vui khi thấy con lại sao?”
Mẹ đứng không nói gì, liền cửa bước vào nhà.
Nghe thấy tiếng động, bố tôi từ phòng đi ra.
Khi thấy tôi, thuốc ông kẹp tay xuống
Trong ánh mắt ông, tôi thấy được sự hốt hoảng.
Khoảnh khắc ấy, tim tôi như chìm biển.
Có những thà rằng bản thân sai.
Nhưng sự thật… lại thường tàn khốc như vậy.
Tôi bật cười chằm chằm ông:
“Bố, thấy con bố vui à?”