Khi tin Cố Học Dân qua đời vừa truyền về nhà, cha mẹ chồng tôi đã xách hành lý ra ga tàu.
Họ phải đến thành đưa Cố Học Dân gì cũng phải để anh ấy được yên nghỉ nơi quê nhà.
Tôi đòi đi cùng, nhưng bị họ từ chối.
Lý do tôi là phụ nữ nông thôn, ít học, lại còn bế con nhỏ, chỉ làm vướng chân vướng tay.
đó là chồng là cha ruột của con tôi.
Mẹ con tôi sao có thể không gặp anh ấy lần cuối.
rất nhanh sau đó, tôi đã bình tĩnh
Tôi tuy ít học nhưng không phải kẻ ngu dốt. Những dòng chữ bay lơ lửng trung gáo nước lạnh tạt thẳng vào khiến tôi tỉnh
Cha mẹ chồng vừa rời khỏi nhà, lập tức lục mọi ngăn tủ, hộc bàn trong nhà.
Quả nhiên, sổ hộ khẩu và sổ tiết kiệm trong nhà đều biến mất.
Cặp vòng vàng lớn mà mẹ chồng hứa sẽ cho tôi cũng không thấy đâu nữa.
Tôi càng tin chắc những chữ kia là thật.
Anh ta quả nhiên đã gia đình mới ở cảng thành, có lẽ cha chồng tôi cũng biết từ lâu.
Lần này họ đi chẳng qua là đoàn tụ gia đình mới, chuẩn bị chăm sóc "vợ mới" anh ta sau sinh mà thôi.
Tôi tức phát điên, lập tức nhét giấy đăng ký kết hôn vào túi rồi đi thẳng đến ngân hàng.
Bố tôi mất sớm, mẹ tôi một mình vả nuôi tôi lớn.
Câu mà bà với tôi nhiều “Đàn ông thể dựa vào được, sống qua ngày chỉ có thể trông cậy vào tiền thật, bạc thật mà thôi.”
Vì vậy bao năm qua, dù Cố Học Dân có kiếm được bao nhiêu tiền bên tôi cũng ép anh gửi vào tài khoản ngân phòng khi cần đến.
Anh không chịu ghi tôi vào tài khoản, nhưng tôi cứ lóc, ăn vạ đến khi anh ta chịu nói tôi biết ở ngân nào, gửi bao nhiêu.
Tôi lần lượt đi ngân hàng, giấy đăng ký kết hôn và điện báo từ cảng thành cho viên, yêu cầu mất tất cả sổ tiết kiệm.
Tôi quyết không để khác rút được tiền từ tài khoản của Cố Học Dân.
Nếu ngân hàng không tác, tôi dọa sẽ báo công
Chồng tôi chết nhà lại bị trộm, sổ kiệm và đều biến mất.
Cả ngày hôm đó, chạy đến bảy ngân hàng trong thành
Tổng số tiền bị mất lên đến một triệu tệ.
【A a a, biết là nam chính có tiền nhưng không ngờ lại nhiều đến vậy, triệu tệ ở những năm 80 tương đương cả trăm triệu bây giờ.】
【Có thì sao chứ, chẳng phải không rút được một xu nào sao.】
【Nữ là điên thật rồi, cô ta đứt hoàn toàn đường lui của chính.】
【Cô ta tưởng nam chính có mấy sổ tiết kiệm ở thôi à, đừng quên chính làm ăn ở cảng bên đó gửi còn nhiều
【Nam chính lúc này đang chuẩn bị tiền biệt thự cho nữ chính, chỉ cần không quay về, nữ phụ sẽ mãi anh ta còn
Tôi rã rời không nhấc nổi đứa bé lòng thì đã ngủ mê man từ lâu.
Nhưng vì tương lai của hai mẹ con, tôi vẫn gắng gượng đưa sang gửi bà Trương hàng xóm.
Tôi dúi bà hai tờ tiền lớn, nhờ bà trông một
Sau đó, tôi đến tìm Đỗ Nguyên – người chuyên cung cấp hàng cho công ty của Cố Học Dân. Trước đây anh từng nói, Cố Dân còn nợ anh ấy mấy chục vạn tiền hàng chưa thanh toán.
nhận đúng có chuyện đó, sau đó giả vờ đau buồn kể với Đỗ Nguyên Học Dân bị tai nạn xe ở cảng thành.
Tôi cố tình giấu chuyện anh ta đã chỉ nói rằng anh ta một phiên dịch ở thành, lần này là để thanh toán nợ tiền hàng. Có thể tìm cô phiên dịch đó thì sẽ đòi lại được phần nào.
Đỗ Nguyên nghe liền cảm ơn tôi rối sau đó lập tức lên đường đến cảng thành.
Anh ấy quen biết rộng, không thể tự mình trần lời nói dối của Cố Học Dân, anh ấy nhất định có cách.
Cả đêm tôi trằn không ngủ nổi, trong đầu toàn cảnh Cố Học Dân theo người phụ nữ bụng bầu quay ly hôn với tôi.
Ngày hôm sau, cảng thành lại gửi
Người là chồng.
Bà mở miệng bảo tôi chuyển 50.000 tệ khoản của bà.
Không cần cũng biết, là sổ tiết kiệm họ mang theo không được tiền, nên bà sốt ruột rồi.
Tôi làm theo.
Một ngày sau, mẹ chồng gọi điện thoại để giục.
Tôi vờ ngơ ngác hỏi sao không mang theo sổ tiết kiệm đến cảng thành.
Họ đổi tàu ở Thâm Quyến, hoàn toàn rút tiền ở đó rồi tàu.
chồng họng, tôi nhân cơ hội nói: “Vậy để con tìm lại sổ tiết kiệm rồi gửi tiền
Lúc bà mới bắt đầu hoảng.
“Cô tìm cái gì mà tìm, sổ kiệm đâu có tên ngân cũng không cho cô rút tiền đâu!”
Nghe giọng dữ dằn của bà, làm không hiểu, hỏi lại:
“Vậy con phải làm sao đây? của Dân chưa bao giờ đưa cho con, con trong tay có vài mặt.”
“Hay là… con đôi vòng vàng để trong cho con đi bán đỡ?”
Tôi nói vừa hỏi bà cất chìa khóa ngăn kéo ở đâu.
“Nếu không thì phá khóa cũng được, mẹ à, ra mà không có tiền thì làm sao xoay được. khóa đó hỏng cũng chẳng sao.”
Mẹ tức đến mức im lặng hẳn ở đầu dây bên kia.
Cuối là bố chồng cầm điện thoại, bảo tôi vào trong tìm một cái hộp gỗ, trong đó có mấy vạn tiền mặt.
“Cô lấy tiền rồi gửi ngay đi, bọn tôi ở khách sạn, mỗi tiêu pha rất tốn, không có tiền thì khổ
Tôi dạ liên cúp máy xong liền quay về tìm tiền.
Tìm rồi, tôi lập tức ra ngân làm sổ tiết kiệm mới, lần này ghi tên tôi Tô Ngọc Lan.
Hai ngày sau, tôi bế con trai từng nhà họ hàng của nhà chồng.
báo với cả rằng Cố Dân qua đời trong tai nạn xe ở cảng thành.
Nhờ sự giúp của mọi tôi lập linh đường, chỉ chờ cha mẹ chồng đưa thi thể về tổ tang lễ trọng.
Trong người ngoài, là người phụ nữ tang thương, ăn mặc xộc xệch, luôn đẫm
đến đáng thương tột độ.
đến khi đêm buông xuống, cửa nhà đóng lại, tôi lau khô nước mắt, tra cứu ảnh trong album của Cố Học Dân, cố tìm manh mối.
Người phụ nữ được gọi "nữ trong dòng chữ bay – chính người đàn bà ở thành của Cố Học Dân.
Họ nói cô ta không lại – có lẽ trước đây cô ta sống ở nhưng vì kẻ thứ ba cho Cố Học Dân nên xấu hổ mà trốn về cảng thành.
Tôi nhớ lại từng người phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh nhưng hoàn toàn đầu mối.
Đến ngày lễ "đầu thất" của Cố Học Dân, tôi lại được cuộc gọi đường dài từ mẹ chồng.
Vừa nghe máy, bà liền mắng tôi té
tra hỏi sao mấy ngày nay tôi không có ở nhà, gọi về ai nghe bảo vệ nhà cũng không thấy tôi đâu.
“Tiền bảo chuyển đâu rồi?”
“Cô không biết đường ra ngân hàng, định tham tiền của luôn?”
“Tôi ngay từ đầu đã phản đối cho Học cô, đúng là đàn bà nhà quê, đầu nông cạn, chồng mới xảy ra chuyện đã vội tính toán riêng.”
Mẹ chồng tuyên bố khi về sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà.
òa khóc:
“Mẹ ơi, con là vợ cưới hoàng của Học Dân, Nam Nam cũng là con ruột của anh ấy, mẹ sao có thể rơi mẹ con con…”
Mẹ chồng hừ lạnh một
“Tôi lúc nào nói là không cần Nam Nam – cháu trai của tôi? Tôi không cần cô – con quê lạc hậu này thôi.”