Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

nghĩ gì nữa? Đây chẳng phải là hợp điển hình đứa con thương sao? Trước họ nữ chính, hóa ra kẻ ngu ngốc lại chính là mình."
luận và tin tràn ngập những lời ủng hộ.
Họ an ủi tôi, động viên tôi, khuyên tôi nên livestream bán hàng, hứa sẽ ủng hộ để tôi thành một người nổi tiếng.
Tôi không biết trong số những người đang bảo vệ tôi, bao nhiêu người từng là kẻ đã chửi tôi.
tôi chắc điều: "Tai tiếng" không thứ tôi muốn.
Dòng chảy dữ dội của luận mạng không phải thứ tôi có kiểm soát.
vậy, tôi không đi theo con đường mà dân mạng vạch sẵn.
Tôi một cam kết cắt đứt quan hệ mẹ con cái.
Tôi biết có giá trị pháp lý, nhưng tôi muốn công khai nó.
một lời nhắc nhở với chính mình:
đường đã định, không quay đầu nữa."
Bố mẹ tôi liên tục họ hàng này đến nhóm họ hàng đứng ra khuyên giải.
Nhưng tôi chẳng thèm nghe điện thoại của ai cả.
Mấy cái nhóm chat Tôi đã rời hết từ lâu rồi.
Mẹ gỡ tôi khỏi danh mỗi lần nhắn một câu duy nhất:
Nha, con nghe điện đi, được không? Mẹ muốn cho con giải thích."
Tôi bao giờ trả lời.
Cũng không chặn bà ta nữa.
Tôi chỉ làm với bà đúng như cách bà từng làm tôi khi còn bé - mãi mãi không có đáp.
ta tự dằn vặt, nghi chính
Thực ra, tôi hoàn toàn có thể số điện thoại, đổi WeChat, khiến không thể tìm ra nữa.
Nhưng tôi làm vậy.
Không phải vì tôi còn mềm lòng.
Mà vì tôi biết…
Bây giờ tôi đã đủ mạnh mẽ.
Cái thời tôi tránh họ đã qua từ lâu.
và bạn bè cười nhạo bố mẹ tôi vị ngu dốt, lấy danh nghĩa khuyên bảo để giẫm đạp trút giận lên họ, giống cách mà họ từng đối xử với tôi.
tôi tất không tâm.
cố chứng minh với người rằng tôi là một đứa con hư hỏng, nghịch bị đuổi khỏi nhà, đáng ông ta phải xấu hổ.
Trong mắt ông ta, niềm hào chính là chị và trai tôi.
Nhưng rồi…
Anh rể tôi, vì tưởng sắp nổi tiếng nhờ vụ livestream, đã dính vào cờ bạc.
Từ đó, không bao giờ bỏ được.
Thua sạch tiền tiết bán cả xe.
Cuối cùng, luôn cả nhà.
Chị tôi đành phải ly hôn, con về nhà mẹ đẻ.
Còn em trai tôi?
Hết mối này chạy.
lễ cố gắng giảm xuống còn 300.000 tệ, vẫn không ai chịu lấy ta.
Cứ thế, cậu ta thành một gã trai ế chỏng
Và rồi, ta nghĩ chị tôi về nhà là để giành cái nhà nát kia, thế là nổ xung đột.
Hàng ngày mượn rượu gây sự, động tay động chân.
Chị tôi bị đánh đến bầm tím mặt mày.
Bố tôi ngăn này không nổi, giữ người kia cuối cùng đi ra ngoài trốn luôn, mặc kệ mọi chuyện.
tôi thì vì can ngăn, bị cậu ta lây.
Trên người bà ta lúc có bầm xanh tím.
Vườn của bố tôi, từ khi mất khách hàng lớn, giá cả tụt dốc, không còn thu nhập.
đành phải rao trên mạng.
Nhưng không ai mua.
có không có lương hưu, họ sống vô chật vật.
Lúc có ăn, không.
đâu sưởi ấm mùa đông cũng phải mua chịu.
tôi tuy kiếm ra tiền, nhưng tiền nuôi còn không đủ, làm gì có sức mà lo thêm cho bố mẹ?
Hơn nữa…
Chị cũng tính riêng của
nghe một người thân lại:
"Đừng nhìn bề ngoài mà tưởng bố mẹ cô không còn coi trọng thằng út nữa."
"Dù có nghèo khổ đến đâu, chỉ cần xin được trợ cấp hộ nghèo, bọn họ vẫn đưa hết tiền cho nó."
"Chỉ sợ trai khổ."
"Tôi đâu có ngu, dù có tiền, tôi cũng không để lọt qua tay họ, rồi lại giúp họ nuôi trai."
ngày một họ hàng hốt hoảng báo tin cho tôi:
"Khoản trợ cấp của bố mẹ em không biết bị ai tố họ đang điều tra tính hợp pháp
"Nghe nói còn phải trả lại mấy trăm tệ đã nhận. Nhưng bố mẹ em tiêu sạch từ lâu rồi, giờ đang lóc ở nhà kìa."
Lại mùa xuân nữa đến.
Ánh đèn ngoài phố rực rỡ, pháo hoa bừng sáng cả bầu trời.
nâng ly rượu, mỉm cười với mọi người.
Ngửa đầu, uống cạn.
Một ra công, ngắm trăng đêm giao thừa.
Tâm trạng tốt.
Tôi thừa nhận, tôi là người thù dai.
không thể quên được cái Tết cô đơn đau khổ
Vậy nên cố
Đợi đến sát Tết, mới gửi đơn tố cáo.
Có người có kẻ buồn.
Cảm giác lo ngày Tết, bọn họ nếm trải cho kỹ.
À không, phải nói thế này mới đúng:
con trai con gái đầy sao đi giành trợ cấp Nhà nước?"
"Việc tôi làm, phải gọi là ‘Đại nghĩa diệt thân’ mới
Tôi cười quá vui vẻ, cười đến mức… nước mắt rơi lúc nào không hay.
(HẾT.)