Trang đang được thử nghiệm. Truyện được sưu tầm và dịch bằng Tool AI. Nếu trùng xin vui lòng liên hệ để page tạm thời tắt truyện đó 1 tháng.
Chương trước Chương sau
Chương 5

Trần Thục Huyên cũng vội lao tới định ngăn cản, nhưng bị ánh mắt trừng một cái bà ta sợ hãi lùi bước!

Ngô Quốc Đống dùng tay con trai ký vào bản thỏa thuận, nước mắt giàn dành:

“Con trai à… chuyện này sự là sai rồi… cho Chu Đồng đi…”

12

Ngô Thập Bình nhìn cha mình, trong mắt không chỉ có ngạc mà đầy nuối.

“Bố… bố biết không, nếu tên rồi thì nhà mình chẳng còn tiền nữa… sau này con không thể đi làm… thì ăn uống bằng đây?”

Anh lo lắng đến mức nói chuyện cũng chẳng còn cà lăm

Ngô Quốc Đống mắt nhìn tôi, căm hận nói:

“Không sao, chẳng phải vẫn còn tám trăm mấy chục Còn hơn bị đánh

Ngô Thập Bình không hiểu,

“Bố gì? Bị đánh chết là sao?”

Ngô Quốc Đống không trả lời, thu lại thỏa tức giận ném cho tôi:

“Cầm nay đừng bao giờ xuất hiện trước chúng tôi

Tôi lấy bản hôn, lòng cười lạnh.

Sợ tôi tiết lộ bí mật kia chứ gì. Giờ sợ đến nỗi không muốn nhìn mặt tôi nữa rồi — thật cười!

“Tất nhiên là tôi sẽ xuất hiện nữa rồi. Cả nhà người cứ từ từ mà sống ‘hạnh phúc’

Lời tôi còn chưa thì giọng của Ngô Nhuyệt lên từ cửa phòng bệnh:

“Gì mà không xuất hiện nữa? Có chuyện gì vậy?”

Thím ba vội vàng chạy tới, nhanh chóng báo

“Nhuyệt Nhuyệt, dâu không biết dùng tà gì, mà cha mẹ ký tên đồng ý cho chị ấy ly hôn với Thập rồi đó!”

Ngô Nhuyệt nhìn tôi một cái, rồi sang hỏi Ngô Quốc Đống và Trần Thục Huyên:

“Bố mẹ, lời thím ba nói là thật sao?”

Trần Thục nước mắt lưng tròng, gật đầu.

ngờ câu tiếp của Ngô Nhuyệt lại khiến cả phòng chết lặng:

“Vậy cũng được mà, ly hôn thì tốt! Vậy con sẽ cưới trai!”

“Dù sao là con nuôi, trước giờ phản đối, nhưng giờ anh ấy đã ly hôn rồi, con có thể cưới anh ấy chứ?”

sao… bọn con cũng đã ở bên nhau rồi mà…”

“Không được!”

Nhuyệt, im miệng

Câu nói chưa đã bị Ngô Quốc Đống Ngô Thập Bình hét lớn cắt

Tôi nhìn đám người này mà suýt bật cười thành tiếng.

Quả nhiên — đúng là người nối sợi dây đỏ trên Ngô Nhuyệt!

Đến nước này mà Ngô Quốc Đống còn chưa buông tay! Không biết Trần Thục Huyên sau khi biết sự thì sẽ đựng thế nào đây?

Khi cả còn đang ngác chưa kịp phản ứng, thì giọng khác vang lên cửa phòng:

“Cho có phải phòng bệnh của Ngô Thập Bình không?”

“Chúng tôi là cảnh sát khu thành phố. Ngô Thập Bình bị nghi ngờ lái khi say gây ra chết người ngồi mời phối hợp với chúng tôi đến cảnh sát để điều tra.”

13

Tất tôi đều quay đầu nhìn thấy ba cảnh sát nghiêm nghị cửa phòng bệnh, ánh nghiêm túc nhìn về phía chúng tôi.

Ngô Quốc Đống và Thục Huyên sợ đến mặt mày tái mét.

Đám họ hàng cũng không lên tiếng, chỉ biết im lặng cảnh sát tiến lại gần giường của Ngô Thập Bình.

Nhìn thấy tình trạng của anh ta, ba cảnh sát đều mày, rồi bắt đầu hỏi:

“Qua điều tra, chúng tôi xác định người nữ ngồi ghế trong xe có quan hệ cảm với anh đúng không? tại, chồng của ấy đã báo

tôi đã tìm hiểu tình trạng sức khỏe của anh với bác sĩ. Sau xuất viện, mời gia đình đưa anh đến đồn công an phối hợp điều tra.”

Trần Thục Huyên hoảng hốt đến mức chân cũng nhũn, giọng lắp bắp:

“Cảnh sát… cảnh đồng chí, con tôi là nhân mà! Các anh xem, nó nằm thế này, cả đời tàn phế rồi… sao còn phải bắt nó nữa?”

Cảnh sát chỉ liếc bà một cái, bình tĩnh nói:

“Ngô Thập Bình đã uống rượu khi lái xe, chở theo cô Lưu Ân vượt đỏ và gây tai nạn. Cô Lưu chết chỗ, trách nhiệm phần lớn về anh

“Gia đình nạn nhân đã báo án và Ngô Thập Bình.”

Ngô Quốc Đống lảo đảo suýt ngã, loạn hỏi:

đồng như vậy thì trai sẽ bị giam bao

Một viên cảnh sát nhìn ông

đây từng có tương tự, kết án khoảng ba năm, thời bồi thường cho gia đình nạn nhân 1,3 triệu. cụ thể còn phải chờ kết quả điều tra.”

đến thôi, sau khi xuất mời lập tức đến đồn công an.”

Nói xong, họ rời khỏi phòng bệnh. Ngô nhà đều ngồi bệt xuống đất, khóc lóc thảm thiết.

Ngô Nhuyệt đứng bên cạnh cũng lau mắt, chẳng dáng vẻ kiên đòi cưới anh trai như ban nãy nữa.

Ngô Thập Bình lên trần nhà, ánh mắt vô hồn, nước mắt ngừng, giọng nói đầy hối hận:

“Bố mẹ… lỗi với bố mẹ… con lỗi…”

“Nhuyệt cũng đừng cưới anh nữa… anh không xứng với em… hãy rút lại những vừa rồi đi…”

cứ tưởng Ngô Nhuyệt sẽ phản không ngờ cô ta lại thuận nước thuyền:

“Vâng, anh thế nào đi nữa, em vẫn mãi là gái của Em sẽ chờ anh bên ngoài.”

Câu nói ấy khiến Ngô Thập Bình như bị nghẹn họng, càng nhiều hơn.

Nhưng anh ta đã nói ra điều đó, nên giờ chỉ có thể hận không thể tát mình một cái hả giận.

Trần Thục Huyên chết lặng, bất ngờ đứng bật dậy, chất vấn Ngô Nhuyệt:

“Con nói gì? Con không cưới nữa? Tại anh trai con rồi à? Lúc nãy chẳng phải con còn khăng đòi cưới cho bằng được sao?!”

lắp bắp nhìn bà:

“Thì… lúc con đâu biết anh ấy còn liên quan đến án mạng… lại còn vụng trộm với nữ đã có

không muốn ở bên anh ấy nữa… dù sao con còn một tương lai phía trước… con không muốn lãng phí vào chuyện này… con xin lỗi mẹ.”

14

Trần Thục Huyên như nghẹt thở, ngã đất, gào khóc thảm thiết.

Ngô Đống thì sắc vẫn buồn rầu, nhưng như nhõm phần nào.

cũng được, dù tôi cũng không đồng chuyện đó.”

Tôi chẳng buồn họ có đồng ý hay không, cầm bản ly hôn chuẩn bị đi.

Không bước được hai bước, Trần Thục Huyên đã túm lấy tay tôi, không cho tôi đi!

“Chu Đồng, cô đừng đi! Giờ Thập Bình không chỉ bị giam mà còn bồi thường một triệu ba! Cô đưa thêm cho chúng tôi hai triệu nữa, bằng đừng hòng bước ra khỏi phòng bệnh này!”

Tôi quay đầu ánh mắt như muốn phóng ra

“Con bà bị giam, phải bồi thường, liên quái gì ta dứt điểm rồi!”

Chương trước Chương sau