Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

Những lời mắng khi xưa, nay đã được thay thế bằng sự động viên, cổ vũ.
Tôi lặng đọc từng bình luận một cách nghiêm túc.
[Chị biết chị chắc sẽ không thấy dòng này… nhưng em vẫn muốn nói, chị thật sự rất tuyệt Em yêu mọi vai diễn từng thể hiện và đã đồng cảm với từng nhân vật. Một người giang như chị, định sẽ được bệnh Em chờ ngày chị quay lại màn
[Chị đã giúp biết bao bé ở vùng cao, làm bao nhiêu việc tốt vậy định sẽ sao
[Em cũng là bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối. Sau khi biết chuyện chị, cảm rất xúc động. Là một người lạ, em không dám đánh giá quá nhiều… Có lẽ, giấu mình yêu, thật sự sẽ bớt đi phần nào nỗi đau.]
Lạ lắm… khi sinh mệnh đi đến điểm cuối, trong luôn có một linh cảm mơ
Tôi số tiền còn lại thuê người lo hậu sự mình.
Như vậy, có thể sẽ bớt đi phần nào thương.
Đêm Giao thừa năm ấy, lắng nghe tiếng pháo hoa ngoài cửa sổ.
Bỗng cảm thấy một cơn mệt mỏi chưa có ập đến.
Khi ý thức dần tan rã.
Tôi vẫn đang viên kẹo nougat mẹ gửi.
Chưa bao giờ thấy nhẹ nhõm thế.
khàng nhắm lại, nhịn được mà thì thầm không gian mờ tối:
“Chúc mừng năm mới
11
Như Hạc không còn liên lạc được Hàm Sương nữa.
Cô chuyển thay toàn thông tin liên lạc.
Thứ duy còn sót lại.
Chỉ bức thư tay cô đọc trong chương trình hình.
Cố Hàm Sương đã viết một cuối: “Cầu mong những người tôi yêu và những người yêu luôn khỏe mạnh, luôn phúc.”
Nhưng... có cô ấy, thì Tạ Như Hạc làm có hạnh phúc?
Anh hoảng
Ngày đêm không ngừng dò hỏi tin tức về cô khắp nơi.
Cho đến một ngày.
Tạ Như Hạc thấy bài một fan hâm mộ cũng mắc ung thư giống Cố Hàm
một chụp hình.
dung là lời động viên Hàm Sương: “Nhất em sẽ khỏe lại.”
Ngay khoảnh khắc ấy, tim Như Hạc như thắt lại.
Anh vội vàng nhắn tin cho cô Weibo.
Xoá rồi lại, sửa đi lại, mất cả phút mới gửi được một câu:
“Hàm Sương, anh yêu em. Đừng như vậy… anh được ở bên cạnh em, được không?”
Nhưng tin nhắn như đá ném xuống biển sâu.
Mãi mãi… có hồi
Về sau, Tạ Như mới biết.
khoảnh khắc nhấn gửi, Cố Hàm Sương đã trút hơi thở cuối cùng.
Không thể nào nhận được phản hồi nữa.
Nửa năm sau, cùng với Kiều Tâm Tạ Như Hạc mua một tấm bia
Hai người thường xuyên đến viếng.
Nên tình cờ gặp nhau cũng không ít lần.
Thấy Như Hạc ngày càng tiều tụy, Kiều Tâm Nguyệt đành
Cô nói với anh:
“Trước khi đi, Hàm có lại một cho anh.”
Như Hạc như vớ được cọng rơm cuối cùng giữa dòng lũ.
“Cô ấy nói gì?”
Kiều Tâm Nguyệt ngừng, rồi chậm rãi tiếp:
“Hàm Sương bảo… cô ấy yêu Và muốn sống thật tốt.”
Từ ngày đó.
Tạ Như như thành một khác.
Anh chỉnh lại bản thân, quay về tiếp quản ty.
Thậm chí còn bay đến một thành phố khác mẹ của Cố Hàm Sương.
Bà vốn đã đến Tạ Như Hạc từ lâu.
Thấy anh đến, vui không kể xiết.
Không vậy, người chồng thứ hai của và đứa con gái nhỏ cũng rất chào đón anh.
được hơn mười phút, cô em của Cố Hàm Sương lên hỏi:
“Sao chị em chưa về vậy?”
“Lần trước chị nói, đợi em lớn hơn chút sẽ đến mà.”
“Giờ em lớn lắm rồi, còn để dành được thật nhiều tiền xì, định kẹo và quần áo đẹp cho chị ấy cơ mà. chị không về gặp em nữa vậy?”
Tạ Như Hạc xoa nhẹ đầu cô bé.
Giấu đi nỗi buồn sâu trong đáy mắt, anh nhàng dỗ dành:
“Hàm Sương là sao lớn, phim lắm.”
“Khi nào xong việc, cô ấy sẽ về thăm người.”
Trước khi rời đi, Tạ Như Hạc lặng để lại cho mẹ Cố Hàm Sương khoản
Lúc mọi thứ dường như đang dần nên tốt đẹp.
Tạ Như Hạc lại bất ngờ... nhắm mắt mãi mãi.
Anh vốn lời Kiều Tâm Nguyệt nói chỉ là bịa
Nhưng anh việc chưa làm xong.
Giờ gánh nặng đều đã được bỏ.
Như Hạc rốt cuộc... có thể giấc mơ kia, tìm lại gái anh yêu.
[Hết]