Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

"Sở Sở, dì sai rồi, con tha thứ cho dì đi, cứu em con một lần!"
"Đừng xin nó nữa! Càng xin nó càng lên mặt!" — Ông ta lớn tiếng. "Tao cho mày biết, Sở Sở, nếu mày không cứu Linh, thì đừng hòng lấy lại cái vòng đó!"
Rồi ông ta rút chiếc vòng cẩm thạch ra, giơ lên vẻ đắc thắng.
Tôi lạnh trong lòng — bố tôi đúng là chưa bao giờ nghĩ.
"Diệp Thiên Thành, ông có biết tôi đã nói gì trước khi mất không?"
Nhắc tới mẹ tôi, mặt ông thoáng chột dạ.
"Mẹ tôi dặn tôi: Đừng bao giờ sống như bà ấy."
"Cho nên cái vòng đó… ông cứ giữ đi. Dù sao, khi các người chết rồi, nó sẽ trở về tay tôi."
Sắc tôi trắng bệch, tức đến đỏ gay.
"Mày… mày…"
Mẹ kế cũng không giữ vẻ mặt cơn tức giận lên:
"Vậy mày còn về làm gì!"
Tôi mỉm cười phần hay rồi đây.
lấy trong túi ra một tờ giấy xét nghiệm ghép tủy khác, đưa ra mặt họ:
"Tôi về… là đưa này."
Nhìn sắc mặt tái mét của mẹ kế và ánh mắt chột dạ của tôi mình đã đúng.
Tờ kết này, tôi tìm được trong văn phòng Phó — là kết hợp bố tôi và Diệp Linh.
Thì ra ngay đầu, không chỉ tôi phù để tủy.
bố tôi tiếc thân, không muốn động đến một sợi của mình, nên mới bảo Phó Tuân giấu nhẹm đi, cùng mẹ con họ diễn một kịch để lừa
Giờ thì biết, ông ta sẵn sàng vì Diệp Linh đến đâu?
Kết không nằm ngoài dự đoán — ông ta mãi mãi chỉ rưởi.
Giống như năm ông ruồng bỏ con tôi, giờ ông cũng không ngại vứt Diệp mẹ ta.
đoạn video trong viện bị người qua đường quay lại, lan truyền mạng xã
Từ sau scandal lần trước, cái tên Diệp Thiên Thành — bố tôi cũng trở nên tai
Trong video, ông ta hung hăng hất mẹ Diệp Linh ra, vẻ mặt đầy tởm…
"Ly Tôi nói cho bà tôi sẽ không cứu nó đâu! Cứu nó rồi sống sao được? Bác sĩ nói rồi tủy là tinh huyết trong người, tôi lớn tuổi thế này rồi, còn muốn vài năm nữa!"
Nói ông ta quay người bỏ đi, chỉ để lại kế gục ngã dưới đất, mặt tuyệt vọng đến cùng.
tới đây… cuối cùng cũng xem như đã có kết thúc.
Một tháng sau, cảnh sát bất ngờ gọi điện cho — Phó Tử Hiên gặp chuyện rồi.
Khi đến nơi, tôi biết — thằng bé bị phế.
Lý do là: Phó Tuân đã phát điên đến mức muốn lấy tủy của chính con trai mình để cứu Diệp Linh.
Lại quay về căn phòng bệnh quen thuộc — nhưng lần là thật.
mặt trắng bệch, môi khô nứt nẻ, vừa thấy tôi, ánh cậu bé sáng lên, tràn đầy khẩn thiết:
mẹ…"
Nó vừa mới thoát tình trạng nguy hiểm, gắng vươn về phía tôi.
Nhưng tôi không bước tới, chỉ đứng yên, lạnh nhạt nó.
Thấy mặt thờ của tôi, gương nó hoảng tột độ.
Cảnh sát đưa đi xem xong, tôi rời đi không hề luyến
đồn cảnh sát, tôi biết được toàn sự thật.
Thì ra, mẹ Diệp Linh không cam tâm, đã hứa đưa cho Phó 5 triệu, yêu cầu anh ta mọi giá phải cứu Diệp Linh.
Phó mất hết danh tiếng, nghiệp tiêu tan, nhưng vẫn cố chấp nghĩ rằng nếu cứu được Diệp thì mọi sẽ đúng lại.
tìm được tôi, anh ta liền nảy ra ý định để Phó Hiên hiến
Và bất ngờ — Phó Tử Hiên lại phù hợp.
là, Phó quyết định liều lĩnh: gây mê thằng bé, bí mật đưa vào phòng để làm phẫu thuật cho Diệp Linh.
Nhưng ca mổ mới được một nửa đã bị bệnh viện phát hiện.
còn quá nhỏ, Phó Tử Hiên tổn thần kinh — cả đời này không đứng dậy nữa.
Còn Diệp Linh, do không đủ lượng tủy ghép, chết ngay trên bàn mổ.
Phó Tuân bị bắt ngay sau đó.
Cảnh sát nói với ban đầu tôi yêu cầu ly hôn nhận nhưng tình hình thay đổi, họ mong tôi nghĩ lại, đón Tử về.
Tôi sự từ chối, cảm ơn của họ, nhưng vẫn giữ vững quyết định.
Thấy tôi kiên định, họ ép nữa.
Họ nói: Phó Tử Hiên rất muốn gặp tôi một lần cuối.
Vì tình mẫu tử tôi đồng ý.
Phó giờ đã ổn định, có thể nói chuyện.
Cậu bé rụt rè nhìn tôi:
"Mẹ ơi, nhớ lắm…"
không trả lời.
Ánh mắt cậu lập tức tối sầm.
"Mẹ ơi, con biết con sai rồi…"
"Nên mẹ đi đi, con sẽ không làm mẹ khổ nữa…"
Nghe vậy, lòng tôi trào lên cảm xúc khó
Không sau mọi chuyện, nó chuyện như vậy.
ánh mắt nó theo khẩn tôi chậm rãi nói:
"Tạm biệt. sẽ gửi tiền nuôi dưỡng đúng cho con."
ra — không còn gì
Khi tôi quay lưng đi, sau vang lên tiếng khóc nức nở:
"Mẹ ơi!"
Tôi không đầu, sẽ không giờ quay đầu nữa.
Về sau, Phó Tuân xin được gặp tôi lần cuối.
Anh bị tuyên án bảy tù giam.
không đến. Tôi không còn gì để nói, cũng chẳng muốn gặp lại
Có lẽ biết tôi không muốn thấy mặt, anh nhờ luật sư gửi cho tôi bức thư.
Trong thư, Phó Tuân đồng ý ly hôn với Anh ta bắt đầu sám nói gian tĩnh lặng vừa khiến anh ta nghĩ rất nhiều.
Anh ta bảo không vì sao trước đây lại đối xử với tôi như vậy. không lại cố chấp đến mức phải cứu cho bằng được Diệp
Bây giờ lại, có lẽ chỉ là vì anh ta cho rằng, Diệp Linh mới là “bến đỗ hơn” của đời mình.
Cuối thư, Tuân viết: “Giá như ngày đó Diệp Linh thì tốt biết Như vậy, người chúng ta là một gia hạnh phúc.”
tôi chẳng thấy chút dao động nào trong lòng. Chỉ bật bỉ.
Nước cá sấu, ngoài giả tạo thì vẫn chỉ là tạo.
Phó Tuân không phải nhận ra lỗi lầm hối cải. Chẳng anh biết mình hết đường xoay xở rồi.
Anh ta đổ lỗi cho người khác, rửa kẻ vô tội, như thể mình chỉ là nạn nhân.
Nhưng trong tất cả… anh ta mới là kẻ tởm lợm
Tôi châm lửa, thiêu lá thư thành tro.
Tôi không còn cần bất kỳ lời xin lỗi nào nữa.
Tôi nghỉ việc, rời thành phố khiến đau lòng triền miên, trở về quê ngoại — nơi mẹ tôi đã sinh ra và lớn lên.
sẽ thật tốt, cách tôi từng kỳ vọng.
người, những chuyện đã mục nát ấy… cứ để lại trong quá
[Toàn văn