01
bồ nhí mà Trầm Ngộ bao dạo này bắt đầu không biết điều.
Cô ta lút mò đến biệt thự nhà cũ, muốn ông trong nhà công nhận phận của mình.
nội nổi trận lôi đình.
Tôi phối hợp với Trầm Ngộ diễn một vở kịch, mới đưa được cô ta rời khỏi đó an toàn.
Cô ấy mắt đỏ hoe, lẽo đẽo đi theo sau chúng bước ra khỏi cánh cổng lớn chạm trổ của biệt cô ta lập tức túm lấy tay Trầm Ngộ:
“Anh à, em đến với anh phải vì tiền!”
ta ngẩng đầu nhìn Trầm nước mắt lã chã rơi
Nhìn mà xót xa bảo sao Trầm Ngộ mê mệt như vậy.
Hiển nhiên, thái độ của ông và ba mẹ Trầm đã khiến cô ta nhận ra cách giữa mình và nhà họ Trầm lớn đến mức nào, nên vừa bước ra ngoài là vội vàng giải thích.
Trầm Ngộ khẽ nhíu mày, cuối cùng cũng không nỡ trách mắng.
Anh ta đưa tay xoa nhẹ đầu ta, vừa bất đắc dĩ vừa dịu dàng:
“Thôi nào, đừng khóc nữa. Anh biết rồi.”
anh ta quay sang nhìn đang đứng cạnh, mặt có chút xử:
“Chắc vừa rồi cô ấy bị dọa sợ, anh đưa cô ấy về Em…”
Tôi đi cùng xe với anh ta đến đây. Giờ anh ta muốn đưa người tình nhỏ thì dĩ nhiên tôi không thể đi cùng.
Nhưng nếu để tài xế của đưa tôi về thể nào ông nội cũng biết chuyện.
Tôi mỉm cười, chủ động tiếp: “Tôi gọi taxi là được.”
Vì sự hiểu chuyện này, Trầm rõ ràng rất hài
Anh ta gật đầu, ôm nhỏ, không thèm ngoái lại mà rời đi.
Anh ta hoàn toàn quên mất rằng, quanh biệt thự nhà cũ vài cây số đai đắt đỏ, toàn khu của giới siêu giàu — làm gì có taxi mà bắt.
sau Trầm Ngộ mới về nhà.
Trên anh ta vẫn còn dấu hôn đã chuyển màu — cố tình để ở chỗ cổ áo không thể che được, như đang tuyên bố chủ quyền.
Những trò con này, chỉ có mấy cô gái còn non nớt mới làm ra được.
Tôi cụp mắt, vờ như thấy, mỉm cười nhận lấy chiếc áo khoác anh ta vừa cởi, thể hiện trọn vẹn hình ảnh vợ hiền
Thậm chí tôi còn rộng lượng hỏi thăm tình trạng cô nhân
“Cô ấy sao rồi?”
Anh ta kéo cổ vài cái, giọng tênh:
nũng thôi, dỗ câu là ổn.”
Xem ra là dỗ ngon ngọt xong rồi.
Tôi do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết nói ra mà tôi đã suy nghĩ rất lâu:
“Anh đã từng nghĩ việc... cho cô ấy danh phận chưa?”
Cơ thể cao của Trầm Ngộ khựng lại.
Vài giây sau, anh mới ứng lại, ngạc hỏi:
“Em nói vậy là sao?”
“Tức là, Trầm Ngộ, chúng ta hôn đi.”
Làm người vợ hiền bao lâu nay, tôi mệt rồi, không tiếp nữa.
03
Hiển nhiên, Trầm Ngộ chưa từng nghĩ rằng là người chủ động nói đến chuyện ly hôn.
Anh ta đưa tay bóp trán vài trên gương mặt từng tôi mê suốt nhiều năm sự bực không che giấu:
“Vân Vi, em rõ ràng biết, đối với chúng ta không đơn giản như vậy đâu.”
Nghe được, anh đang cố gắng kiềm để giọng nói nghe có tĩnh.
Trước giờ mỗi lần như vậy là có ý không muốn tục đề nữa, tôi cũng nên biết điều dừng lại.
lần này tôi đã quyết rồi — tôi muốn ly
Tôi và Trầm là liên hôn thương mại.
Ly hôn không chỉ là chuyện của người chúng tôi, mà còn liên quan đến cả hai gia tộc. Muốn ly hôn thực sự không đơn giản.
Tôi cắn môi, tiếp tục nói:
“Đúng rắc rối một chút, nhưng mà…”
“Đủ rồi!”
Anh ta thô lỗ ngắt lời tôi, dang tay kéo tôi vào lòng:
“Thời gian này đúng là anh đã lạnh nhạt với em, sau này sẽ Mấy lời ly hôn đó, đừng nói nữa.”
“Vân Vi, hình như đã rồi chúng ta không làm chuyện đó.”
Nói rồi, anh ta cúi đầu, môi hơi mím lại tiến gần phía tôi.
Tôi vội đưa tay bịt miệng anh ta lại, bịa đại một lý do: “Tôi đang đến tháng! Không tiện!”
Mẹ kiếp! mà thèm cái chuột thối’ của chứ!
Thật là buồn nôn!
04
Chuyện ly hôn bị phá hỏng, tôi tức thu dọn đồ dọn ra nhà.
Ngộ tưởng tôi đang ghen tuông làm mình mẩy, liên gọi điện cho tôi, tôi bắt máy thì nhắn tin như vũ bão.
Thực chỉ anh ta lại phát tình thôi.
về ghen...
Tôi nhận, mới cưới, chỉ cần anh ta chút scandal với là tôi đau lòng đến mức ăn mất ngủ.
Nhưng sau này xảy ra nhiều dần dần cũng quen.
Tình yêu từng dạt dào của tôi với anh ta, cũng theo từng lần “quen” đó mà kiệt dần.
Dù không ngại anh ta hiểu
Vừa hay có nhân cơ này của anh ta thật nhiều, coi như là bồi thường sự bội anh ta với cuộc hôn nhân
05
Một tuần sau bỏ nhà ra đi.
Tôi và cô bạn thân Trần Huyên Huyên bước vào câu lạc bộ cao cấp nhất trong thành phố.
Tất nhiên, tất cả chi phí đều tính vào thẻ của Trầm Ngộ.
Vừa cửa, tôi đã bắt cô “tình nhân” đang mặc đồng phục phục vụ, tay bưng khay cây.
Mà thôi, mãi tôi cũng không nhớ nổi tên thật của cô ta.
Tôi khẽ ho một tiếng, hỏi: làm gì đây vậy?”
Cô gái mím môi, đôi mắt to xinh chằm chằm trông giận dỗi vô cùng.
Huyên Huyên khoác tay tôi, sát cô ta từ đầu đến chân: chính món mà nhà cậu, Trầm Ngộ, nuôi bên ngoài hả?”
“Sao vậy, Trầm Ngộ không cho tiền à? Để cô ta phải ra đây làm thêm?”
gái kia tay run run, khay trái suýt rơi — y như con mèo chọc giận: “Tôi và Trầm Ngộ ở bên nhau là vì yêu nhau không phải tiền!”
Cô ta chuyển mũi nhọn tôi, tiếp tục tấn “Trầm nói, người anh yêu là tôi, ở cô chỉ vì lợi ích gia tộc!”
Tôi phẩy tay: “Biết biết rồi, vậy chúc hai người phúc.”
06
Không buồn đôi co nữa, tôi kéo Trần Huyên vào phòng VIP.
Huyên cười đến mức nổi:
“Trầm kiếm đâu ra báu không biết? Cô ta nghĩ mình có thể nói chuyện tình với một người đàn ông đã có vợ và thuộc tầng lớp thượng lưu như Trầm Ngộ à?”
“Cô ta nghĩ mình có thể leo lên vị trí chính thất chắc? Chi bằng tranh còn trẻ thì kiếm được bao nhiêu cứ kiếm đi.”
Tôi nhếch môi cười: “Bảo gọi là còn non.”
Nhà chúng tôi thuộc dạng gia tộc đời, so với chuyện tiền bạc thì càng xem trọng chuyện kế thừa, nên việc kết hôn kỳ trọng.
Đối tượng hoặc phải có điều kiện cực kỳ ưu tú, vị xã hội cao ngất, hoặc là để minh hai nhà.
Trầm Ngộ không ngu đến mức vì cô mà từ bỏ tất cả những gì mình đang nếu cũng đã không phản đối khi tôi đề nghị ly hôn.
Huyên Huyên tiếp lời:
“Nghe nói dạo này bé đang làm loạn với Ngộ đấy.”
như vì cậu nhà đi, khiến Trầm Ngộ phải chia lớn cậu, con nhóc kia không
Cái vòng xã hội này nhỏ lắm, có lòng hiểu thì gì cũng không giấu được.
liếc ấy một cái: “Cậu cũng hóng hớt quá nhỉ.”
07
Phải nói dùng tiền của gã chồng ngoại tình để trai đẹp là cảm giác phê không nổi.
Nhất là khi trai đẹp vừa đẹp vừa dẻo miệng, body lại còn ngon.
Giá mà không bị chồng bắt tại trận thì vời.