Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

Vương đừng có nguyền em! Là chị không có anh Cố nên ghen tị đúng không? có được tình yêu của anh ấy, chị thì không!”
Thật sự, lúc nghe tôi hơi khựng lại.
Tôi ngờ, đời có người có thể nói mấy lời này mà mặt vẫn không đỏ.
Chợt nhớ lại — như trước đây vì muốn chọc tức ta, tôi từng nói đùa mình thích Cố Trạch.
Giờ lại, thấy đúng là... tự mình làm mình nôn.
Lâm Liễu Nhi không những không thấy xấu hổ, còn tưởng tôi câm nín ghen tức, thêm hả hê.
“Anh Cố nói rồi, sinh xong là cưới ngay. Lúc đó em sẽ là bà Cố ai dám xem thường em chứ? thượng lưu, còn ai thành công hơn em được nữa?”
Với Lâm Liễu Nhi, tôi thật sự chẳng để nói.
Nói chuyện với ta là lãng phí chất xám.
là sư, cũng con người, đừng bắt tôi nghe chuyện tình cảm màu mè này mỗi nữa.
Cứ để cô ta ảo tưởng một thời gian đi.
Tôi quan trọng phải lo.
Văn luật của tôi đang tiếp cận hợp một hãng luật hàng đầu tế. Chúng tôi sẽ hỗ họ thâm nhập thị địa, cấp chúng tôi hệ thống tài nguyên cấp toàn cầu.
Mà thời gian tôi ở lại họ cũng sắp kết thúc rồi.
“Hợp tác vui vẻ.”
Tôi mỉm cười bắt tay: “Cùng nhau phát triển.”
Nhờ mối hợp tác này, văn phòng của tôi nhanh chóng tạo dựng được tên tuổi.
Bằng nỗ lực ngừng và mạng lưới quan tôi tích lũy bao năm, sự nghiệp ngày càng đi lên.
Trong tiếng pháo giấy, người chầm lấy nhau. Đi được ngày hôm nay — chúng tôi đã bỏ ra không biết bao nhiêu máu, mồ hôi và nước mắt.
đúng lúc ấy, mạng xã lại một lần nổ tung.
Một tài khoản ẩn danh tung ra đoạn tư.
chính trong video ai khác — chính là rút lui vì mang thai” Lâm Liễu Nhi.
Nhà họ Cố giận đùng đùng, lập tức tuyên bố hủy hôn, hệ.
Lâm Liễu từ thần giới giải trí — bỗng chốc trở trò cười của cả mạng.
nhà họ
Một tát trời giáng khiến Lâm Liễu Nhi ngã ra đất, mặt tái nhợt, hai tay ôm bụng, mắt đỏ hoe.
“Cố... Trạch...”
Cố lùi lại như thể nhìn thấy thứ gì đó dơ bẩn: “Cô còn dám gọi tên tôi à? Đứa con bụng cô là ai hả? Không phải cô chỉ đóng phim thôi sao? Sao lại làm chuyện vậy?! để mặt tôi vứt đâu? giờ ai cũng đang tôi — thằng đội nón ngu nhặt đồ rách về nhà!”
Lâm Liễu Nhi khóc nức nở, gào lên: ba ép mà! Em đâu có muốn! Em cũng đau lắm, anh Cố à, anh không chịu hiểu cho em...”
Bốp! — một cái tát xuống.
“Cô dơ bẩn như vậy mà còn muốn được thông cảm à? Không lạ gì — cô chỉ là đồ mãi không bao giờ được với chị cô.”
Tôi nhướn mày. Tôi chỉ là người đứng ngoài ăn dưa hóng chuyện thôi, có bắn nhầm về phía tôi đấy.
Những thân thiết nhất luôn biết rõ nên ở để nhất.
“Anh đã sớm muốn bỏ em đúng không!”
Trạch liếc cô ta một mắt đầy chán ghét, nhìn thẳng vào thân hình sề: “Đúng Tôi cô từ lâu rồi. Giả tạo đến mức phát ngấy, còn tự ảo tưởng mình là công chúa. Tôi thấy đúng hơn là một con chim sẻ ham vinh hoa.”
Liễu Nhi ôm bụng, gào khóc thảm đảo! Tất cả các đều là đồ lừa đảo!”
Khi mẹ Lâm chạy tới, cô ta đã ngất xỉu.
Cuối cùng đưa vào viện. may, đứa trong bụng vẫn giữ lại được.
Ba Lâm thì kệ, không thèm liếc lấy một cái. Chỉ còn mẹ Lâm là vẫn đau lòng ở
Liễu Nhi giờ không còn cả. Hoặc đúng — cô ta vốn dĩ chưa gì cả. cả chỉ là đồ người khác thí, và giờ họ chỉ giản là... thu hồi lại.
Quả nhiên, chỉ dựa vào mình mới là thật.
gì nắm trong tay, không ai có thể dễ dàng đi.
Sau vụ bê bối công nhà họ Lâm rơi khủng nghiêm
Ba Lâm nắm chặt tay tôi, khẩn thiết: Nhiên con giúp ba được không? Cả đời ba dồn hết tâm huyết vào công ty, giờ sắp tiêu tan cả
Tôi tay lại, dùng khăn giấy lau sạch, ánh mắt như
ba muốn làm gì? Giống như Lâm Liễu Nhi, cũng đi hầu hạ đàn ông sao?”
Ba Lâm nảy mình: “Không, không… con nói gì vậy chứ! Chuyện đó là phạm pháp, ba nào dám!”
Tôi nheo mắt: “Thế ba muốn con giúp thế nào?”
Ông ta ấp úng: “Chỉ là… con quen biết rộng, nhờ con kêu gọi đầu tư một chút, giúp ba vượt qua đoạn khó khăn này...”
Tôi cười nhẹ: “Được thôi.”
mắt ta lập sáng rực.
tôi có một điều kiện.” Tôi cong môi, cười như cười: “Tôi muốn ba xóa hộ khẩu của Nhi, đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Lâm. Cả đời này — không được gặp lại.”
Ba Lâm lập gật đầu: “Được! Chỉ cần con ba đều đồng ý! Con là con ruột của ba. Đáng ra ba nên làm vậy từ lâu rồi!”
Tôi bật cười lạnh.
Tôi cứ tưởng ít ông ta cũng sẽ do dự vài giây — không ngờ lại gật đầu nhanh đến thế.
Đúng là thương nhân — vô tình đến xương tủy.
“Tôi còn một hỏi cuối cùng.” Tôi nheo mắt, mỉm cười: “Lâm Nhi... có phải là con ruột ba không?”
Ba run một
“Trả lời tôi. không sự thật là gì. Chỉ cần ba nói thật, tôi sẽ người đầu ngay.”
Ông mím môi một lúc, rồi nói: “Phải… Lâm Liễu Nhi con riêng của ba người phụ điên đó. Nhưng! Không phải ba bỏ rơi con! Là con nhỏ tự ý làm bậy! đó ba cũng đã đi tìm con, không tìm thấy... nên…”
vẫn giữ nụ mắt đã trở nên hiểm: “Yên tâm. Tôi nói được làm Tôi không cứu sự
Lâm thở phào: thì
Tay tôi lặng lẽ nới lỏng chiếc bút ghi giấu trong túi Trên môi vẫn nụ lạnh lẽo.
Ba Lâm tay rất nhanh.
Hồ sơ xóa hộ của Lâm Liễu Nhi được giải quyết gàng mấy mối hệ đen.
Ông ta còn đề nghị tôi vào hộ khẩu.
chối thừng.
Tôi không đời muốn xuất chung trên một tờ giấy với đám người
Lâm cũng không nói thêm gì, cầm lấy khoản đầu tư rồi vùi đầu xử lý Cảm xúc, tình — xưa chưa bao giờ là thứ ông ta để
là con ruột hay đứa trẻ ông ta nuôi lớn từ nhỏ — đều chẳng đáng giá bằng ích trong tay.
Hôm đó, khoác vest mà thầy từng tặng — cái mà trước đây họ từng cười là rẻ tiền — tới bệnh viện thăm Lâm Liễu Nhi.
với người phụ nữ gầy tiều tụy nằm trên giường tôi đang ở đỉnh cao cuộc đời.
“Chị rồi còn gì? Giờ đến đây làm gì? Cười nhạo tôi sao?”
Tôi lạnh giọng: “Ngay từ đầu, đã không tư cách làm đối thủ của tôi.”
“Tôi đã nói rồi, chỉ có kẻ vô dụng mới cần dựa vào đàn ông. cô tin, thì nên sớm ai đó mà an phận đi. Làm đối thủ của tôi — cô không
Bụng Lâm Liễu Nhi đã lớn, nhưng người lại gầy đến như đang ôm bóng chực phát nổ.
lắm mới gặp mặt một lần, đừng cãi nhau nữa.”
Lâm sau nhiều ngày chăm trông hốc hác thấy rõ. Bà ta vẫn không hiểu vì sao đứa con mình từng thiên nhất và đứa con gái lại không thể sống hòa thuận. Luôn luôn là mũi dao chĩa về nhau.
Nhưng một kẻ mù không bao giờ được sự thật.
Giống mẹ — rõ ràng biết mình vị, nhưng lại không muốn thừa nhận.
Tôi cũng chẳng buồn vạch trần.
Tôi ra tờ giấy xác nhận chuyển hộ khẩu.
“Từ giờ, cô không còn liên quan gì tới nhà họ Lâm nữa. Đây là chữ ký đồng thuận của cha mà cô đã cố gắng nịnh nọt bao
Lâm Liễu Nhi trợn tròn mắt, tay run cầm tờ giấy: “Không thể nào!”
Tôi lấy máy ghi âm ra, nút phát trước mặt
Dần dần, mẹ Lâm đứng dậy, ngón tay run chỉ vào Lâm Liễu “Cô… cô đúng là đồ đê tiện!”
Một cái tát giáng xuống, cả mặt Lâm Liễu Nhi bị lệch sang một bên.
“Tôi rốt đã tạo nghiệt gì, mà người lại đối xử với tôi này?!”
Mục đích hôm nay đã đạt được, tôi không dưa thêm.
Lần đầu tiên gặp họ, tôi mặc bộ vest từng cười là rẻ tiền — vào ký ức đau buốt.
Lần cuối gặp họ, tôi vẫn vest ấy — để khép lại quá khứ.
Tôi gặp lại Cố Trạch… trong phòng xử án.
Tôi là luật sư bào — nhưng không phải cho hắn.
Người tôi bảo là cô gái năm đó bị hắn cưỡng ép.
Trước bằng chứng không thể cãi, Cố Trạch không còn lùi.
Hắn điên tiết đập rồi gào lên về tôi: “Vương Mộng Nhiên! Không phải từng thích tôi sao? Lâm Liễu nói thầm yêu tôi bao nhiêu năm! Tôi thể đồng ý với cần giúp tôi đẩy con nhỏ đó vào tù! Thế nào? Rất không?!”
Kiểm sát viên lạnh lùng: “Xin bị cáo giữ trật tự, đây là tòa án!”
“Thưa tôi không nói bậy! nói toàn là sự thật! Cô ta thích tôi từ đến giờ chưa buông! Còn cấu kết người khác bịa đặt gây chú ý!”
Lại thêm một vật khiến tôi mở rộng tầm mắt.
Tôi bình thản: “Tôi đã rồi tôi phải nửa kia của anh. Tôi là luật sư — người sẽ xử tội lỗi anh, là công mà anh đời không với tới.”
giới này có quá nhiều bất công và tội được phán Tôi tuy nhỏ bé, chức vụ năng nhỏ… nhưng để tội một kẻ — tôi sức.”
Tôi khẽ cười: là quy định né tránh, Lâm Nhi không cùng tòa với anh. Không thì chắc một màn chó chó thú vị.”
“Nhưng anh yên tâm, cô sẽ sớm vào theo thôi. Chỉ — một người vào trại nam, một người trại nữ. muốn gặp cũng khó.”
Vụ gây chấn động dư luận, nhà họ Cố không thể che đậy
Cố Trạch bị kết án 13 năm tù giam.
Nhà họ Lâm "sự hỗ trợ" của Trương Yên Nhiên — tuyên phá sản.
Lâm Liễu Nhi bị vứt bỏ không tiếc, ngay mẹ Lâm cũng không buồn đoái hoài.
Ba Lâm tức điên, cô cùng nhúng tay trốn thuế — cuối cùng cả hai cùng kết án.
ngồi ở hàng ghế dự khán, chứng kiến trọn vẹn màn kịch cuối cùng.
Văn phòng luật của tôi, nhờ vụ này, trở nên tiếng khắp nơi.
Phóng viên nối nhau tìm tới.
“Cô xin điều đã giúp cô kiên định đến tận hôm nay? Nghe nói, xuất thân của cô không mấy dàng?”
cười, đáp dứt khoát:
bất diệt. Tự cường không ngừng.”