1
An, đây là bánh kem dâu em thích nhất, anh đã đặc biệt dặn nhà bếp chuẩn bị." Trong bữa tối, Kỷ Thâm đẩy một bánh xảo trước mặt tôi, ánh mắt đầy cưng chiều.
Tôi cố nĩa chọc chọc vào môi: "Anh à, quá, không thích."
Từ khóe mắt, tôi khóe miệng Như Nguyện khẽ nhếch lên, rồi nhanh chóng trở vẻ đáng thương dịu dàng như cũ.
"Vậy em muốn ăn gì? Anh sẽ người làm lại." Kỷ Như Thâm kiên nhẫn hỏi.
"Em muốn ăn ở nhà hàng Pháp bên Đông Thành, em ăn ngay giờ!" Tôi nói một cách tùy hứng, cố nâng cao giọng để cả nhà ăn đều nghe thấy.
Cha, Kỷ Hồng Chí, mày: "Giờ này còn ầm ĩ cái gì nữa."
"Ba à, Niệm An mới trở về, mấy năm qua ở ngoài đã chịu khổ nhiều chúng nên bao dung em một chút." Kỷ Thâm lập tức đứng xoa đầu tôi: "Anh sẽ đi cho em ngay."
Khi anh quay người, tôi rõ ràng thấy anh ta hiệu bằng mắt Kỷ Như Nguyện.
Kỷ Như Nguyện lập tức dậy: "Anh, để em đi với anh. Để Niệm An có thời gian ở lại trò chuyện ba vun tình cảm."
Thấy không, cảm động biết
thiên bị đuổi khỏi nhà mà rộng lượng giúp cô thiên kim ngược, tùy
cười lạnh trong nhưng vẫn như không thấy gì, cúi đầu nghịch khăn ăn.
"Như Nguyện thật hiểu như con là con ruột của mẹ thì tốt biết bao." Mẹ – Lâm Nhã – nhìn Như Nguyện đầy mãn nguyện, rồi chuyển ánh mắt trách móc sang tôi: "Niệm con nên học hỏi chị con nhiều hơn."
Tôi liếc Kỷ Như Nguyện một thường nói: "Học gì Học cái bộ dạng giả vờ đáng thương của cô ta à?"
"Niệm An!" Mẹ bắt đầu nổi giận.
"Mẹ!" Kỷ Như Thâm ngang, An là em ruột của con. Tiểu nhà Kỷ đàng chính không cần phải học theo một không rõ lai lịch."
ngẩng đầu, đôi mắt đúng lúc rưng rưng lệ: "Anh à, anh thật tốt em."
nhiên rồi." Anh ta quỳ ngang tầm với tôi. "Em là em ruột mà. Chỉ cần là em muốn, sẽ dốc hết sức để mang lại
Tình cảm anh thật động biết bao.
Nếu như không phải chính tôi nghe được ta và Kỷ Như Nguyện bàn kế trong phòng ngủ, mưu để củng cố địa vị trong công thì suýt nữa đã tin rồi.
2
Nửa năm trước, tôi vẫn còn một đứa trẻ mồ lớn lên trong phúc lợi, bỗng nhiên được thông báo rằng mình là thiên kim thất năm của Tập đoàn Kỷ thị.
đó, tôi thật sự vui. Dù sao sau hai năm sống trong cô độc, đột có người thân bên cạnh, ai mà không muốn nắm lấy cơ hội ấy
kịp về nhà, tôi đã nghe từ cư dân mạng rằng sau khi tôi mất nhà họ Kỷ đã nhận một con gái khác. Khi ấy, trong lòng tôi hơi lo rằng mình sẽ không có chỗ trong gia đình này.
Không ngờ, thực tế lại giống như trong truyện. Gia đình tôi không có con nuôi mà quên đi đứa con ruột này.
đối xử tôi rất tình.
Đặc biệt là trai tôi – Kỷ Thâm. Ngay ngày đầu tiên tôi bước chân vào nhà, anh đã tiếng đòi đuổi giả thiên Kỷ Như Nguyện ra khỏi
Anh nói: “Anh chỉ có đứa gái.”
Khi ấy, tôi đã cảm động vì câu nói ấy của anh.
Đêm khuya, trằn trọc ngủ được, quyết định đi Thâm, định thuyết phục anh giữ Kỷ Như lại.
thì một cô gái không nơi tựa sống ngoài xã hội rất khó khăn, hơn nữa, mẹ nuôi cô hơn hai mươi năm, chắc chắn cũng có tình
Tôi cũng không muốn trở thành người
Nhưng tôi rằng, ban ngày còn hung hăng với Kỷ Như Nguyện, vậy mà ban đêm Kỷ Như Thâm lại như thành người khác.
Ngay khi tôi vừa định gõ cửa phòng anh , đã nghe thấy bên lên tiếng kìm nén.
“Anh lời nói hôm nay sự em đau lòng.” Đó là giọng Kỷ Như Nguyện, mang theo tiếng nức nở.
diễn thì phải diễn trọn, nếu không sao khiến cô ta tin anh thật lòng đối tốt với cô ta?” Giọng Kỷ Như Thâm lạnh lùng đến đáng sợ.
Tôi nín thở, dán tai vào
“Con nhà quê đó nghĩ mình thiên tiểu thư sao?” Kỷ Như Nguyện cười lạnh. “Nhìn bộ dạng quê cô ta mới về hôm đúng là không thoát được dáng vẻ trại trẻ mồ côi.”
tiếng Kỷ Như Thâm cảnh cáo. “Điều chúng ta bây làm là khiến cô ta trở nên vô dụng. ta càng hứng, ba mẹ và hội quản trị sẽ càng thất vọng. Đợi khi già công ty cho anh, em muốn xử lý cô ta thế nào cũng được.”
“Anh đảm bảo chứ?”
“Anh đã bao giờ lừa em chưa?” Giọng Kỷ Thâm chợt dịu dàng. “Anh trai không bao giờ em đi.”
“Em hiểu rồi, anh à. Em sẽ giúp anh.”
Kỷ Thâm nhìn cô ta đầy tán thưởng: “Như Nguyện thật hiểu chuyện.”
tôi, lúc ấy... phải diễn tả thế nào nhỉ?
Cảm giác như vừa nuốt phải một cục phân vậy.
Tôi tuy rất khao khát tình thân, nhưng cũng đâu đến mức mù quáng.
Đã vậy tôi đành chiều theo ý “anh trai của mình vậy.
Từ ngày đó, tôi bắt đầu con đường trở thành hậu”.
3
Điện thoại rung lên, là tin từ thám tử tư:
"Thưa cô chủ, cuốn tiểu thuyết cấm mà cô thích đang được trình diễn ngoài đời thực rồi."
Tôi lại: "Nói tiếng người."
"Anh cô – Kỷ Như Thâm – và Kỷ Nguyện đang giả làm 'anh em cấm kỵ'. Họ đã quen nhau từ thời cấp Kỷ Hồng Chí không hề hay
Khóe môi tôi khẽ nhếch lên.
Thì ra là vậy.
Bảo sao, khi nãy mẹ Lâm vừa nói “Giá như Như là con ruột thì tốt bao”, Kỷ Như Thâm lại tức giận như vậy. Bảo sao anh ta lại cố tình dựng tôi một đứa con gái
Thì ra, ta cần cô “em gái bù nhìn” thừa kế phần cổ phần ba mẹ, còn soát thực sự, anh ta cùng Kỷ Như Nguyện nắm
được bí mật động trời này, tâm trạng tôi bỗng trở nên vui vẻ một cách kỳ
huýt sáo, nhấc chân khỏi bàn ăn.
Mẹ Lâm gọi tôi lại: “Niệm An, ăn bánh souffle nữa à?”
Tôi phất tay: ăn nữa, con lên đây.”
Khi đang lên thang, tôi nghe thấy tiếng thở dài: “Hồi nhỏ Niệm An không như thế này... sao lớn lên lại thành ra hứng thế kia, thật là...”
Bước chân tôi chỉ khựng lại một chút, rồi tôi siết chặt tay, tiếp tục đi lên.
Sáng hôm sau, tôi cố tình đến nửa bữa sáng.
Khi tôi mặc đồ ngủ, tóc tai rối bù bước vào phòng ăn, cha rõ ràng cau mày khó chịu.
“Niệm An, ít ra cũng phải giữ lịch cơ đặt tờ báo xuống.
Tôi thản nhiên ngồi cầm một miếng bánh mì lên cắn: “Ở trại trẻ chẳng ai quan tâm chúng tôi ăn lúc nào cả.”
Kỷ Như Nguyện lập tức đưa cho tôi một ly sữa ấm: “Niệm An, bụng đói mà mì sẽ không tốt cho dạ dày
hất tay đổ ly sữa, chất lỏng ngà bắn tóe lên chiếc váy tinh xảo của cô ta: “Ai cần cô giả vờ tốt bụng!”
“Niệm An!” Cha tôi đập bàn đứng
Kỷ Như lập tức đứng chắn trước mặt tôi: “Ba à, Niệm An vẫn chưa quen với quy tắc trong nhà, từ từ dạy dỗ là được rồi.”
Như Nguyện mắt hoe: “Không sao đâu, là tại con không cầm vững.”
Một màn kịch diễn thật trọn vẹn.
nhận thấy mắt mẹ nhìn tôi đã thất vọng, trong khi ánh mắt dành Kỷ Như Nguyện thì tràn ngập thương cảm.
“Niệm An, chiều nay có họp đình, con chuẩn bị chút.” Cha lạnh lùng “Đừng làm mất mặt Kỷ.”
Tôi giả vờ như không nghe thấy, tục cúi đầu bánh mì.
Ba chiều, stylist mang một dãy váy dạ hội phòng tôi.