Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

Cố nhìn theo lưng Vân rời nỗi hối hận trong lòng càng trở nên sâu sắc hơn.
Lẽ ra, hắn ta đã có thể có một đứa con thịt.
Lẽ ra, hắn có có một gia đình viên mãn.
Lẽ ra, hắn ta đã có thể sống vinh hoa phú quý, ổn định và sung túc.
Nhưng tất cả, chỉ một phút lầm lỡ, mà sụp đổ toàn.
Nếu ta không mù quáng mê Nhã Kỳ…
Nếu hắn không ra tay sát hại chính đứa con của mình…
Thì mọi chuyện đi đến kết cục như ngày hôm
Hắn ta sẽ không nằm đây như một kẻ tàn phế, mặc cho giễu cợt,
Hắn sẽ không mất hết tất cả, để rồi nhìn một đứa con hoang đường đường chính chính cướp đi cơ nghiệp trăm năm của Cố
Chỉ cần nghĩ việc Trương Vân tận tất cả những vốn dĩ thuộc về
kế tập đoàn Cố
Sống trong biệt thự của Cố gia.
Nằm trên chiếc giường mà ta từng ngủ… với phụ nữ của hắn.
Rồi cùng cô ấy sinh con, nuôi dạy đứa bé trong sự giàu có và vinh quang.
Tận những thứ mà lẽ phải là của hắn!
Cố Vân siết chặt tay, thân
Hắn ta hận đến thấu
Cũng ghen tị đến phát điên.
Những thứ đơn giản nhất, từng nằm trong tầm tay của hắn…
Bây giờ lại trở thành xa xỉ mà hắn vĩnh viễn không bao giờ có được.
Tại sao?
Tại sao hắn ta lại ngu xuẩn đến mức bị một người đàn bà lừa gạt vậy?
Hắn đúng là chết!
Mỗi một giây trôi qua, đều là sự vò.
Cố Vân Đình cầm lấy con dao gọt cây, đâm mạnh vào ngực mình.
Cơn đau đớn tột cùng xé rách toàn bộ cảm giác.
Khi ý thức dần mơ ta mới cảm thấy bản thân vẫn là con
Trong cơn mê loạn, hắn ta Vân Yên
Cô lo lắng ôm lấy hắn, nước mắt lưng tròng:
Vân anh vẫn có em mà!"
Hắn cố gắng đưa tay chạm vào cô nhưng chỉ trong chớp mắt, cô biến mất.
Trước mặt trống
Không còn gì cả.
Hắn ta rốt mất tất cả.
Tôi hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Cố lại tự do của chính
Tôi không ở bên Trương Vân Thâm, cũng không về nhà họ Vân.
Bố tôi vì chuyện này mà nổi lôi
“Con không ở Trương Thâm, vậy nhà Vân phải sao?”
Tôi chán ghét đến cực lạnh nhạt đáp:
"Muốn thế nào thì tùy ông."
Bố giận dữ quát lên:
“Sao con thể ích kỷ như vậy?!”
Tôi bật cười, cười mức nước mắt suýt rơi
Tôi mất con, bị người ta tùy ý hành hạ, suýt chút nữa mất cả mạng sống.
Vậy mà ông ta chưa từng hỏi tôi có khổ hay không.
từng nói với tôi một câu lỗi.
Cũng từng đau lòng mà tôi về nhà.
chỉ quan tâm đến ích của mình, thậm chí còn trách móc tôi ích kỷ.
Tôi không nói thêm một lời nào nữa, trực tiếp cúp tắt
Sau đó, tôi lên chuyến bay đến một đất nước xa lạ.
Khi máy bay cất cánh, nhìn ra ở độ cao vạn mét, những tầng trắng xốp như bông.
Dường như… tôi nhìn thấy đứa con của mình.
Con đang mỉm cười với tôi.
Tôi chợt hiểu ra.
ra, tình thân cũng cần duyên phận.
có duyên phận… thì không cần cưỡng cầu.
Từ nay, một mình hết quãng đời còn lại, cũng tốt mà.
Có thể, tôi lại gặp được một mối duyên thuộc về mình.
Nhưng… tôi cũng chẳng dám vọng xa vời.
Chỉ mong rằng, vào những năm tháng cuối đời, tôi thể ra đi thanh thản. Vậy đủ.